Tuesday, October 25, 2011

Những Góc Buồn Chiến Tranh




 Nhung goc buon chien tranh Posted by KB Trung Vu TD18KB on October 5, 2011, 8:07 am
Những góc buồn Chiến Tranh.



1.Em vẫn còn sống sót >>.

Trên đường tái chiếm lại Tỉnh Quảng Trị vào mùa Hè tháng 7/1972, Đại đội 1 Tiểu đoàn 3 Sói Biển TQLC phối hợp với Chi đội 1 thuộc Chi đoàn 3/18 Thiết Kỵ được lệnh tiến chiếm mục tiêu. Đó là một xóm làng ven biển bên bờ sông Vỉnh Định, trong khu vực Ngô xá Đông thuộc quận Triệu Phong.

Chiến thuật là Pháo đài bay B52 trãi thãm. Mỗi lần từng ba chiếc B52 bay ngang, khi phi cơ vòng lượn lại là bom trút xuống và sau đó những tiếng nổ kinh hồn, khói bụi mìt mù, cách xa quân ta khoảng gần hơn một cây số, ngồi trên nóc xe M113, sức ép của bom làm mọi người tưng tưng nhổm đích lên khỏi xe. Có nhiều miếng miễng bom to bằng nắm tay bay ngang qua đoàn xe với tiếng hú xé gió trên đầu… Mọi người ai ai cũng rụt cổ vì sợ trúng miễng !

Hạm đội 7 của Hoa kỳ từ ngoài khơi cũng yểm trợ liên tục. Đôi khi ban đêm nhìn thấy ánh sáng ngoài biển phụt vút lên in rỏ hình dáng của Pháo hạm, những viên đạn được bắn từ tàu, bay ngang trên không trung, thuốc tống nổ thêm một lần nửa bay sang bên núi yểm trợ cho cánh quân của Sư đoàn Nhảy dù.

Những Pháo đội TQLC sử dụng tối đa hỏa lực( đôi lúc tập trung cả 24 khẩu, gọi là bắn TOT), xong quân ta tiến chiếm mục tiêu. Nhưng đã bị sự kháng cự một cách điên cuồng mãnh liệt của quân địch vì chúng được lệnh tử. Cuối cùng cũng phải tốc hầm bỏ chạy với sự quyết tâm chiến đấu anh dũng của những chịến sĩ cọp biển của QĐVNCH.

Tiểu đội 1 Khinh binh của ĐĐ1 đã áp sáp vào xóm làng, không còn sự kháng cự nào nửa, địch quân đã rút quân. Trước mắt họ là sự tàn phá của bom đạn, nhà cửa, cây cối bị tàn phá tan tành, cái thì bị cháy, cái thì bị xập!. Tất cả đổ vở, tan hoang, những hố bom, đạn đó đây!. Trên mặt đất còn nhiều xác chết của cán binh cộng sản lẩn dân chúng. Đó đây những con thú nuôi bò heo chó cũng bị đạn nằm chết như cùng chia xẽ nỗi đau thương cùng người dân vô tội ! Khi nhìn thấy các anh mũ xanh tiến lại gần. Một đứa bé đang đứng ngơ ngác hoảng sợ vụt chạy trốn vào bên trong căn hầm tránh bom. Các anh lính vội báo lên cấp trên là có người còn sống sót. Khi vào bên trong căn hầm. Họ thấy toàn thể gia đình từ già đến trẻ bị sức ép của bom giết chết, thân mình bị cháy xém, phần đông đã bị phân hủy, mùi hôi thúi không thể diển tả nổi, nhiều anh phải chạy dội ngược ra ngoài nôn thốc … Các anh đã từ từ khéo léo dụ dỗ và đưa em ra khỏi căn hầm. Đó là một bé gái độ khoảng 4.5 tuổi thân hình gầy nhom, có lẽ đã không được ăn uống từ lâu lắm rồi (2); em ăn mặc giống như một bé trai, quần soọt/short và áo sơ-mi ngắn tay. Áo, tóc và mặt em bị cháy xém cả thân mình đầy vết phỏng vì lửa. Các anh đã nhanh chóng đem em lại chiếc xe số 12 của Trung sĩ Sắc. Mũ đen Trung được giao cho nhiệm vụ chăm sóc em.

Đặt em nằm tạm trên tấm poncho bên trên những dãy thùng đạn đại lien. Trung vội vàng lấy ca nhôm hứng nước từ can nhựa dự trử trong xe; và dùng chất nổ C4 để nấu dọc bên hông chiếc Thiết vận xa. Khi nước đã sôi, Trung múc sửa bột Trung quốc và khấy với đường cát trắng made in Cuba mà đơn vị vừa tịch thu được của Cộng quân mấy ngày trước đó. Trung múc đổ từng muỗng sửa cho em uống, em bé nuốt sửa có vẽ khó khăn dù rằng em tỏ vẽ them thuồng lắm ! Vừa lúc đó anh Ngà, tài xế đề máy để kiểm tra xe(vì vừa qua trong lúc đang chạy tiến chiếm mục tiêu, tiếng động cơ hơi trở ngại). Tiếng động cơ gầm rú làm em bé chợt khóc thét lên với giọng hốt hoảng, kinh hoàng! Có lẻ tiếng gầm rú của động cơ xe bọc thép làm em nhớ lại giống như những tiếng gầm rú của đạn bom mà em đã gánh chịu trong thời gian vừa qua!

Trung la lên: Anh Ngà,Tắt dùm máy xe đi! Tắt máy lẹ lên. Anh Ngà liền tắt máy ngay vì đã nghe tiếng khóc la của em bé.

Vừa đổ sửa cho em uống,Trung vừa quan sát khắp nơi trên thân thể của em, tóc và lông mi bị cháy xém, trên má bên phải cũng bị phỏng và vết thương đã lở lói, trên cánh tay trái gần bả vai một khoảng da bị phỏng to gần bằng ba ngón tay đang ung mũ màu trắng ngà!.

Vừa lúc đó em chợt đưa tay lên dụi dụi vào mũi mình, gương mặt nhăn nhó biểu lộ sự khó chịu và đau đớn .Trung nhanh tay chộp lấy cánh tay em và giật ra để tìm hiểu xem cái gì đã làm em bé hành động như vậy? Từ bên trong lổ mũi, một con giòi màu trăng trắng loay quay chun ra. Trung hơi giật mình đưa tay khiều gạt con giòi rơi xuống sàn xe. Đột nhiên em đưa tay xuống phía dưới háng mình và gải gải.Trung giựt tay em ra, và nhình thấy biết bao là giòi lúc nhúc bên trong bộ phận sinh dục của em. Trung thật sự kinh sợ khi nhìn thấy thảm cảnh mà em bé phải chịu đựng! Trung bỏ em nằm một mình và chợt nghỉ ra mình sẽ phải làm cái gì!

Trở lại với một cái lon nước đựng trái cây màu treillis bằng thiếc đã ăn hết đựng hơn phân nửa dầu xăng và một cây nhíp ( dụng cụ băng bó cứu thương trong mỗi xe). Vì em mặc quần đùi nên rất dể dàng cho việc gắp mấy con giòi ra. Từng con một, được gắp ra bỏ vào lon xăng, em nằm im vì hiểu rằng mình đang được giúp đở… Tất cả là 11 con giòi được đếm. Những con giòi trắng mập mạp bị bỏ vào trong dầu xăng dãy dụa một lúc lâu rồi chết …hết!

Sau khi đó thì em bé đã ngũ một giấc no say.

Đến chiều thì em được chuyển ra chổ tiền trạm của Tiểu Đoàn 3, Trung nghe nói em được vị Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng nhận làm con nuôi và trực thăng đã đưa em về Thành phố Huế.(3).

Lời kết: Đây là một trong những hàng triệu câu chuyện thương tâm mà người dân vô tội đã gánh chịu trong cuộc chiến VN. Sự đau thương mất mát, thống khổ, chia lìa vì đâu, do ai đem lại? Người dân thường không thể ở lại vùng giải phóng vì họ đã nghe kể lại hay chứng kiến khi các anh đã Giải Phóng bao nhiêu ngàn người dân vô tội về bên kia thế giới trong dịp Tết Mậu Thân ở Huế năm 1968. Vì quá lo sợ khi các anh giải phóng đến, họ phải bỏ chạy…

Nhưng chạy theo QĐVNCH thì các anh bắn thẳng tay không thương xót! Vì các anh gọi đó là dân Ngụy, không theo quân Cách mạng! Không ai có thể quên được những hình ảnh hàng chục ngàn đồng bào bị bắn chết thê thảm trên Đại Lộ Kinh Hoàng tháng ngày 01 tháng 5 năm 1972.Trung cũng đã mục kiến tại.chổ!!!

Các anh đề-lô pháo 130 ly CS đã điều chỉnh rất chính xác. Vì các anh đã ngụy trang mặc đồ lính BB hay TQLC (theo lời kể của những người chạy nạn còn sống sót thì họ thấy những tên VC nằm gần sát bên QL1, gọi máy điều chỉnh pháo). Mục tiêu là đoàn người chạy nạn; xe của dân sự hay quân sự nối đuôi nhau dồn cụt, kẹt cứng lại nhau trên đọan đường khoảng 7,8 km từ quận Hải Lăng đến đầu cầu Mỹ Chánh. Một viên đạn Đại pháo 130 ly bay trúng vào giửa một chiếc xe GMC mui trần mà trên đó chồng chất phải hơn 30 con người, chiếc xe bị nổ tan tành nằm chỏng gọng,những thanh sắt bị uốn cong, thùng xe tan ra nhiều mảnh còn nhửng con người trên đó bay tung lên, bị xé tan ra hang trăm ngàn mãnh bay tứ tán trong không gian! Những trái đạn khác trúng vào đoàn người đang bị ứ động. Ngàn người gục ngã, thân thể nát bét, nhầy nhụa tiếng rên la khóc lóc của những người bị thương vang cả một góc trời… thịt da vương vãi, máu chảy thành sông…
Hẳn những cấp chỉ huy Cộng quân quá độc ác, ra lệnh tàn sát thường dân vô tội. Giờ này ngồi nhớ lại. Các anh có ăn năn hay hối hận gì về tội lổi của mình không? Chắc chắn là tâm hồn của các anh không được an vui, hằng đêm ngũ không yên giâc vì hàng chục ngàn oan hồn bị chết oan ức kia vẩn mãi mãi theo anh báo oán, đòi nợ !.

_Ghi chú: (1) CSBV tập trung quân cấp Quân đoàn phối hợp với các Trung đòan chiến xa T54 và Thiết pháo xa PT76 bất chấp Hiệp định Geneva 1954, vượt sông Bến hải vào ngày 30 tháng 3 chiếm đượcTỉnh Quãng Trị ngày 02 tháng 5 năm 1972 đến nay.

Chúng đã được trang bị vủ khí tối tân của LX và TQ. Đại pháo 130 ly tầm bắn xa 27Km, tiểu liên K66, súng không giật 82 ly, Hỏa tiển cầm tay Sarge SA7( Sam 7) tầm nhiệt bắn máy bay, Hỏa tiển tầm nhiệt AT3 (anti-Tank) diệt xeTăng, được điều khiển bằng 4 sợi giây đồng, có thể đưa viên đạn lên cao xuống thấp hoặc chun vào hầm trú ẩn của phe ta dể dàng, vì nó bay rất chậm nên anh em gọi nó là con tàng tàng!.

Vì quân CSBV được lệnh phải tử thủ trên vùng đất chiếm đóng. nên khi bị quân ta phản công lại chúng đã chống cự hết sức mãnh liệt !.Do vậy các đơn vị đã chiến đấu rất khó khăn, ác liệt. Chiến sĩ QĐVNCH đã đổ máu rất nhiều… để dành lại từng tấc đất, xóm làng!



Một Cánh chim không về

Hai chiếc Skyraider.AD 6 của KQVN đã từ hướng biển bay vào tiếp cứu. Khi nhìn thấy nhiều chiến xa T54 xã hết tốc lực hầu bao vây quân bạn trên những đồi cát .Phòng không của VC nổ vang trời khi thấy hai chiếc khu trục vào vùng tác xạ, những tràng lửa đạn đan kín cả bầu trời , ánh lửa chớp sáng liên hồi. Bất chấp hiểm nguy Một anh đã lao xuống thật thấp cách mặt đất khoảng dưới 100 m, sau khi cắt bom anh lấy lại độ cao đưa con tàu bay vút lên và ngoái đầu nhìn lại. Chiếc T54 bị trái bom nặng hơn 500 cân Anh hạ gục,tiếng nổ “Ầm” lửa và khói cuồn cuộn bốc cao!Trong lúc phi cơ của anh cất đầu lên đã bị một trái Hỏa tiển Tầm nhiệt SA7 đuổi theo; vì bay chậm hơn tốc độ của hỏa tiển nên tàu bay của anh đã bị nổ tung và anh không kịp nhảy dù thoát hiểm Anh đã anh dũng nằm xuống trên vùng trời Hải Lăng ngày 02/5/1972.

Chiếc thứ hai vòng lại tiếp cứu cũng bị bắn, một luồng khói đen bốc cháy từ cánh bên phải, phi cơ mất kiểm soát, đâm nhào xuống đất phát nổ, lửa khói mịt mù; và mọi người nhìn thấy một cánh dù hai màu trắng đỏ bung ra viên phi công rơi lơ lững xuống… Trên đồi những tên VC cầm súng chạy đuổi theo người phi công. Mọi người nhìn thấy ai ai cũng lo âu cho viên phi công! Nhưng may mắn thay anh đã lèo lái cánh dù an tòan đáp xuống về phía bên quân bạn).

-(2) Từ lúc xóm làng bị đánh bom cho đến khi cứu được em bé. Không biết đã trãi qua bao nhiêu ngày em ôm xác mẹ mình( có lẽ từ 10 ngày hay đến nửa tháng!) em có lẽ đã khóc lóc và sợ hãi vì cả gia đình lẩn hàng xóm đều chết hết; em đã xoay sở và ăn được những gì để sống sót cho tới khi được cứu !

(3) Tháng 5 /2009 trước khi viết câu chuyện này, Trung có liên lạc với Anh Tôn thọ Vạng ở New Jersey , khi thời điểm câu chuyện này xảy, anh Vạng là Chi đoàn phó CĐ 3/18 TK. Anh nói rằng khi em bé được đưa đến ngay chổ Chi đoàn đang đóng cùng tiền trạm TĐ 3 Sói biển. Anh Vạng định nhận em bé làm con nuôi nhưng vì anh đã có bốn nguời con nên anh e ngại mình sẽ không lo được chu tòan! Sau đó thì một anh Thượng sỉ Thường vụ Đại đội ( của Tiểu đoàn 3 ) đã nhận em làm con nuôi, mà người Thượng sỉ này đã có tám người con rồi !



Không hiểu bây giờ em bé đang ở đâu?

Cầu xin Ơn Trên luôn luôn che chở Hộ trì gia đình người bảo dưởng và gia đình em đuợc An vui và Hạnh phúc trong khoảng đời còn lại.



* Để tưởng nhớ đến Mũ đen Bắc Đẩu Nguyễn Ngọc Bích, mũ đen Thiếu úy Lê Văn Thảo, hai anh em mũ đen Thành-Nguyên, mũ đen Dương… và nhiều Anh hùng Mũ Xanh TQLC đã nằm xuống trong Trận Chiến Mùa Hè Đỏ Lửa Quãng Trị 1972.

Portland, Oregon Hạ buồn tháng 6/2009.

No comments:

Post a Comment