Ta chờ em bao lần thu thay lá,
Đếm tháng ngày trên những nhánh tàn phai,
Lối thu xưa ... chừ thiếu một gót hài,
Từng vạt nắng trải dài bao nỗi nhớ.
Ta chờ em trong mưa buồn hiu hắt,
Từng giọt sầu tí tách vọng buồn tênh,
Đêm từng đêm trong bóng tối mông mênh,
Ta thầm đợi một bóng hình dĩ vãng.
Ta chờ em trong chuỗi ngày quên lãng,
Một sớm nào chợt thấy tóc điểm sương,
Tuổi đời trôi ngày tháng bụi mờ gương,
Hay thương nhớ buồn vương phai sợi tóc.
Ta chờ em ... trăng đầy rồi lại khuyết,
Đã bao mùa ... trăng nghiêng mảnh chơ vơ,
Hồn của ta ... một nửa mảnh thẫn thờ,
Nửa còn lại lửng lơ ngày tháng cũ.
Ta chờ em ... tuổi xanh rong rêu phủ,
Mực tím buồn, trang lưu bút mờ phai,
Bao nhiêu năm ký ức đọng u hoài,
Trường nghiêng nắng, vai kề vai ... dĩ vãng.
Ta chờ em ... mây u sầu giăng kín,
Không gian buồn chẳng giọt nắng chiều rơi,
Hoàng hôn buông nhẹ khép cuối chân trời,
Ta im lắng nghe rã rời hoang phế.
Ta chờ em ... công viên buồn rũ lá,
Ghế đá sầu trơ vắng đã bao năm,
Từng bước chân quá khứ bước âm thầm,
Trên lối nhỏ ngược xuôi dòng tiềm thức.
Ta chờ em cả cuộc đời thao thức,
Khóe mắt chừ in đậm dấu chân chim,
Dù mai đây thiên thu giấc im lìm
Ta vẫn đợi sau hàng mi nhẹ khép.
Sept 24, 2011
Hoàng Nhật Thơ.
No comments:
Post a Comment