Một thoáng nhớ ... xin gọi là kỷ niệm,
Khẽ mỉm cười cho nhẹ nhói tim đau,
Dòng đời xưa ... đưa ta đến bên nhau,
Vui chưa trọn ... đã vương sầu khóe mắt !
Dòng đời đó ... xin gọi là kỷ niệm,
Dù thoáng qua trong chất ngất thương đau ...
Đẩy đưa ta trôi trên ngọn sóng sầu,
Rồi đưa đẩy ... bạc màu từng sợi tóc !
Dòng đời đó vẫn còn ... nhưng tình mất,
Ngược xuôi dòng trên những nấc tàn phai,
Một khúc quanh ... hồn nặng trĩu u hoài,
Để lạc bước quãng đường dài còn lại !
Ta lặng đếm những bước đời khờ dại,
Dại khờ nào ... rẽ lối lạc đời nhau,
Gót chân nào ... lỡ giẫm vết thương đau,
Để lòng mãi ngàn sau ... sầu in dấu !
May 13, 2009
Hoàng Nhật Thơ
Dòng đời xưa ... đưa ta đến bên nhau,
Vui chưa trọn ... đã vương sầu khóe mắt !
Dòng đời đó ... xin gọi là kỷ niệm,
Dù thoáng qua trong chất ngất thương đau ...
Đẩy đưa ta trôi trên ngọn sóng sầu,
Rồi đưa đẩy ... bạc màu từng sợi tóc !
Dòng đời đó vẫn còn ... nhưng tình mất,
Ngược xuôi dòng trên những nấc tàn phai,
Một khúc quanh ... hồn nặng trĩu u hoài,
Để lạc bước quãng đường dài còn lại !
Ta lặng đếm những bước đời khờ dại,
Dại khờ nào ... rẽ lối lạc đời nhau,
Gót chân nào ... lỡ giẫm vết thương đau,
Để lòng mãi ngàn sau ... sầu in dấu !
May 13, 2009
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment