Bé thơ ơi ... sao đời quá thống khổ
Nhặt cơm rơi của đời để mưu sinh
Em lê la còm cõi tấm thân mình
Không nhà cửa, người thân ... đời một bóng.
Những buổi trưa rã rời trong nắng nóng
Dòng mồ hôi đẫm ướt cả tấm thân
Manh áo mục hờ phủ tấm lưng trần
Đang thoi thóp cạn dần từng hơi thở.
Những đêm đen cuộn mình ... mưa tầm tả
Bụng đói meo, thân buốt giá lạnh căm
Giữa trời khuya em một bóng âm thầm
Nhìn mưa đổ tuôn theo dòng nước mắt.
Ba Mẹ em chết trên đường di tản
Em lạc loài, côi cút giữa thế gian
Đói triền miên ở chốn gọi thiên đàng
Thiên đàng đỏ cho ăn toàn bánh vẽ.
Bé thơ ơi ... vì sao đời nông nổi
Lê thân tàn bao năm tháng nắng mưa
Tay trơ xương hôm nay nhặt cơm thừa
Hạt cơm cuối ... Em cũng vừa cạn sức !
Jan 04, 2013
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment