Tôi ngồi đây với mối sầu vạn cổ
Bước chân buồn lối mòn nhỏ 545
Chiều Hải Vân sương phủ mờ ảm đạm
Đường công tác lỏi len trong rừng vắng
Bờ môi khô nghe thèm hơi thuốc đắng
Nghiêng ngả bóng chiều lay động tàng cây
Ngồi tựa lưng đeo bao cơm gạo sấy
Toàn vai người nhìn lại chỉ bấy nhiêu
Giữa non ngàn tiếng vượn hú chim kêu
Có ai biết, ai thương đời biệt kích
Cũng quân hành, cũng tử sinh cùng địch
Cũng miệt mài vì đất nước quê hương
Cũng nằm gai, cũng điếm cỏ lều sương
Vì lý tưởng vì màu cờ sắc áo
Bạc áo phong sương gió lạnh rì rào
Chuyền điếu thuốc giấu che đi ánh lửa
Đường qua đi dấu vết không còn nữa
Để quân thù lùng sục kiếm tìm theo
Đường ngược xuôi vạn lối suối băng đèo
Đi đi mãi bao giờ thôi trở lại
Nếu một ngày giữa rừng già nằm lại
Poncho này gói ghém xác thân tôi
Mơ chi không số phận đã thế rồi
Từ giã cõi đời, quên cả cố tri
Người yêu ơi mình còn lại những gì
Kỷ niệm đó vòng tay ôm vội vã
Chiều công viên bóng đổ dài nghiêng ngả
Nụ hôn dật dờ giờ mãi rời xa
Thôi nhé em đâu văng vẳng lời ca
Tiếng ai hát ôi lối về đất mẹ ...
Nguyễn Hữu Phước
*Tác giả gởi HNT bài thơ này trên diễn đàn FB ngày 8/1/2013.
No comments:
Post a Comment