Một trận chiến ... Tôi giã từ vũ khí,
Ngày trở về lê bước lệ tuôn rơi,
Lòng đớn đau nghẹn nói chẳng nên lời,
Thân nạng gỗ ... còn đâu thời ngang dọc.
Đớn đau thêm ... Tháng Tư buồn ập đến,
Lũ giặc thù man rợ chiếm quê hương,
Nước mất, nhà tan ... Tôi lết bên đường,
Sống thoi thóp khắp phố phường, góc chợ.
Ngày nắng, mưa ... ăn thừa bươi đống rác,
Đêm gầm cầu trăn trở tấm thân đau,
Vết thương xưa lở loét rỉ máu đào,
Dòng lệ nóng lén trào trong giấc ngủ.
Bao năm qua ... những đêm trường vắng lặng,
Tôi một mình khập khểnh bước lang thang,
Tìm dư âm, kéo ngược chút thời gian,
Sống đôi phút dọc ngang ngày xa cũ.
Đường khuya vắng, tâm tư trầm sâu lắng,
Tận đáy sầu ... Tôi buông khẽ lời ca ...
Bao đêm Đông làm hành khất không nhà,
Phố phường bỗng nhạt nhòa ... Tôi đã khóc ...
Đi về đâu cả một trời địa ngục ...
Đường thênh thang sao chẳng lối thoát thân
Ước nguyện sau cùng của kẻ phế nhân ...
"Xin được phủ lên thân ... Cờ Tổ Quốc".
Nov 19, 2006
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment