Em ngồi vá cờ ... dạ nát tan
Đường kim, mũi chỉ ... lệ hai hàng
Quê Hương bị phủ cờ máu đỏ
Từ ngày Tổ Quốc quấn khăng tang.
Em ngồi vá cờ ... dạ xót xa
Từ ngày tang tóc nước non nhà
Quê Hương tan nát từng mảnh rách
Người dân thoi thóp sống lê la.
Em ngồi vá cờ ... dạ xót đau
Quê Hương tang trắng phủ một màu
Từ ngày uất hờn ... Anh gãy súng
Dân Nam, Nước Việt ... một niềm đau.
Em ngồi vá cờ ... dạ xót thương
Thương người ngã ngựa chốn sa trường
Vùi đời ôm hận trong ngục tối
Từ Tháng Tư buồn, mất Quê Hương.
Em ngồi vá cờ ... dạ nát tan
Thương người lính chiến ... chim vỡ đàn
Kẻ nơi đất lạ ... lưu vong bước
Người thì tuẫn tiết với giang san.
Em ngồi vá cờ xót xa đau
Thương người ngục tối ... tóc ngả màu
Khóc người khập khểnh đôi nạng gỗ
Xót người lê lết mảnh mo cau.
Em ngồi vá cờ ... mang nỗi đau
Ba mươi năm lẻ ... tóc bạc màu
Vá sao lành được vết thương cũ
Để ngày Phục Quốc ... tạ lòng nhau.
Em ngồi vá cờ ... xót xa đau
Quê Hương đầy bóng dáng giặc Tàu
Hận lũ nội thù, quân phản quốc
Rước giặc vào nhà ... Mẹ Việt đau.
Em ngồi vá cờ cho giang san
Mai đây quét sạch lũ bạo tàn
Đuổi quân giặc Tàu về phương Bắc
Cờ Vàng ngạo nghễ Ải Nam Quan.
Dec 11, 2012
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment