Nắng chiều phai ... chiếc bóng đời dần nhạt,
Mây cuối trời pha sắc ... tím hoàng hôn,
Biển lặng yên ... man mác ... xót tâm hồn,
Gió lay nhẹ ... miên man buồn ... xa vắng !
Màn đêm buông ... thêm một ngày dĩ vãng ...
Hơn nửa đời đã trả lại trần gian,
Còn lại đây bao ngày nắng rơi tàn,
Trên đất khách lang thang ... sầu dâng mắt !
Đường còn xa ... sao nắng đành nhạt tắt,
Chí chưa thành ... sợi tóc nỡ vội phai,
Sức dần vơi ... đường tranh đấu bao dài,
Hơi thở cạn ... mòn hình hài "vong quốc" !
Chân đã mỏi ... bước ngắn dài nghiêng ngả ...
Mắt khép buồn ... hồn sâu lắng mênh mông,
Giọt sương đêm ... buốt giá, tái tê lòng,
Tiếng chim lạc ... xót đau ... người viễn xứ ...!
Dec 27, 2010
Hoàng Nhật Thơ
Mây cuối trời pha sắc ... tím hoàng hôn,
Biển lặng yên ... man mác ... xót tâm hồn,
Gió lay nhẹ ... miên man buồn ... xa vắng !
Màn đêm buông ... thêm một ngày dĩ vãng ...
Hơn nửa đời đã trả lại trần gian,
Còn lại đây bao ngày nắng rơi tàn,
Trên đất khách lang thang ... sầu dâng mắt !
Đường còn xa ... sao nắng đành nhạt tắt,
Chí chưa thành ... sợi tóc nỡ vội phai,
Sức dần vơi ... đường tranh đấu bao dài,
Hơi thở cạn ... mòn hình hài "vong quốc" !
Chân đã mỏi ... bước ngắn dài nghiêng ngả ...
Mắt khép buồn ... hồn sâu lắng mênh mông,
Giọt sương đêm ... buốt giá, tái tê lòng,
Tiếng chim lạc ... xót đau ... người viễn xứ ...!
Dec 27, 2010
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment