Một trận chiến ... Anh giã từ vũ khí,
Mảnh đạn thù ghim nát đôi chân anh,
Làm Thương Binh khi mái tóc còn xanh,
Hai mươi tuổi ... Anh xa lìa chiến trận !
Anh nằm đó ... nhìn đời trôi lặng lẽ,
Trôi vô tình ... tàn nhẫn trong đớn đau,
Một ngày qua ... là một thế kỷ sầu,
Anh mở mắt với hình hài bất động !
Đôi giày trận dưới chân giường lăn lốc,
Một thuở nào giẫm nát xác cộng nô,
Theo chân anh đi bảo vệ cơ đồ,
Giờ trơ trọi phủ dày bao cát bụi !
Bộ quân phục hoa rừng xanh sóng biển,
Bụi Cổ Thành, khói thuốc súng còn vương,
Kìa chiến công anh dũng ... những huy chương,
Bao chiến tích của một thời oanh liệt !
Chiếc mũ xanh thân thương bao kỷ niệm,
Dù phai màu theo cát bụi thời gian,
Nhưng làm sao phai được nét hiên ngang,
Của một thuở ngang tàng trên chiến trận.
Đôi chân anh ... một thuở nào ngang dọc,
Giờ đây còn phân nửa ở mỗi bên,
Thì làm sao anh có thể đứng lên,
Để mang lại đôi giày saut kỷ niệm !
Xác thân anh bao năm nằm bất động,
Nhìn trên tường ... bộ quân phục rừng hoa,
Kỷ niệm xưa khơi lại ... mắt nhạt nhòa,
Chiến y đó ... Người xưa giờ tàn phế !
Chiếc mũ xanh, đôi giày saut, áo trận ...
Là những gì còn lại của đời anh,
Của một thời lính cọp biển lừng danh,
Khép mắt lại ... Anh mỉm cười ... rơi lệ ...!
FEB 07, 2006
Hoàng Nhật Thơ
*Thân tặng một người bạn thuộc TĐ4 Kình Ngư, Sư Đoàn TQLC. Bị trọng thương trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến, đã nằm bất động trên giường suốt 29 năm dài (1975-2004).
Mảnh đạn thù ghim nát đôi chân anh,
Làm Thương Binh khi mái tóc còn xanh,
Hai mươi tuổi ... Anh xa lìa chiến trận !
Anh nằm đó ... nhìn đời trôi lặng lẽ,
Trôi vô tình ... tàn nhẫn trong đớn đau,
Một ngày qua ... là một thế kỷ sầu,
Anh mở mắt với hình hài bất động !
Đôi giày trận dưới chân giường lăn lốc,
Một thuở nào giẫm nát xác cộng nô,
Theo chân anh đi bảo vệ cơ đồ,
Giờ trơ trọi phủ dày bao cát bụi !
Bộ quân phục hoa rừng xanh sóng biển,
Bụi Cổ Thành, khói thuốc súng còn vương,
Kìa chiến công anh dũng ... những huy chương,
Bao chiến tích của một thời oanh liệt !
Chiếc mũ xanh thân thương bao kỷ niệm,
Dù phai màu theo cát bụi thời gian,
Nhưng làm sao phai được nét hiên ngang,
Của một thuở ngang tàng trên chiến trận.
Đôi chân anh ... một thuở nào ngang dọc,
Giờ đây còn phân nửa ở mỗi bên,
Thì làm sao anh có thể đứng lên,
Để mang lại đôi giày saut kỷ niệm !
Xác thân anh bao năm nằm bất động,
Nhìn trên tường ... bộ quân phục rừng hoa,
Kỷ niệm xưa khơi lại ... mắt nhạt nhòa,
Chiến y đó ... Người xưa giờ tàn phế !
Chiếc mũ xanh, đôi giày saut, áo trận ...
Là những gì còn lại của đời anh,
Của một thời lính cọp biển lừng danh,
Khép mắt lại ... Anh mỉm cười ... rơi lệ ...!
FEB 07, 2006
Hoàng Nhật Thơ
*Thân tặng một người bạn thuộc TĐ4 Kình Ngư, Sư Đoàn TQLC. Bị trọng thương trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến, đã nằm bất động trên giường suốt 29 năm dài (1975-2004).
No comments:
Post a Comment