Một đêm xuân trên lối mòn hoang vắng,
Giữa rừng già ... bóng tối phủ âm u,
Lá đan nhau giăng kín lối sương mù,
Về đâu hở ... Tôi, người tù chiến cuộc ...
Một thoáng đó ... bao nhiêu năm rồi nhỉ,
Ngày tan hàng gãy súng trong đớn đau,
Chốn tù lao, xiềng xích bạc mái đầu,
Máu khô cạn ... cơ thể hầu tan vỡ !
Thân rã rời ... Tôi thiếp vào giấc ngủ,
Mảnh thân gầy giá rét dưới sương đêm,
Đói và đau ... xương thịt buốt đau thêm,
Ngày tháng cũ êm đềm len giấc mộng ...
"An Lộc địa ... Áo hoa rừng biệt cách,
Xác quân thù, đồng đội chất lên nhau,
Chiếc beret xinh đỏ ... sậm thêm màu,
Màu của máu hoa dù tô chiến thắng.
Về Quảng Trị ... Cổ Thành nghiêng đổ nát,
Xác thân người, gạch vụn chất lên cao,
Người lính chiến sừng sững bên chiến hào,
Đem xương máu ghi vào trang chiến sử.
Rồi một phút ngỡ ngàng nào gãy súng,
Tôi bàng hoàng lịm chết giữa chơi vơi,
Ôi vết thương đau buốt nhất trên đời,
Mắt chảy máu ... tim nghẹn lời ... Quốc Hận !"
Tiếng chim hót vui reo mừng xuân đến,
Giọt nắng hồng len nhẹ ... giấc mơ trôi,
Thực hay mơ ... một thoáng đó qua rồi,
Giòng lệ nóng ngược trôi dòng dĩ vãng.
Đường về Nam ... ôi ngút ngàn xa thẳm,
Chút hơi tàn ... có về đến cố hương ...
Hay rồi đây sẽ gục chết bên đường,
Không nấm mộ ... nén hương buồn ... Tưởng Niệm ...!
Dec 31, 2009
Hoàng Nhật Thơ.
No comments:
Post a Comment