Lết lê nửa kiếp ... mòn nẻo đường,
Rách tấm thân tàn ... giữa tang thương,
Ba mươi năm lẻ ... ôm mối hận,
Từ buổi giặc về ... chết quê hương !
Một mẫu khoai thừa đẫm lệ rơi,
Nuốt nỗi xót xa hơn nửa đời,
Gầm cầu, xó chợ ... từng đêm vắng,
Ru giấc ngủ sầu ... khép tả tơi !
Buốt tấm thân tàn giữa đêm mưa,
Mảnh chăn tơi tả ... phủ chẳng vừa,
Một đôi chân cụt ... đau ... quá khứ,
Mắt lệ đong đầy ... dĩ vãng xưa !
Vết thương chinh chiến ... thân phế tàn,
Lê nửa cuộc đời trong nát tan,
Mang vết thương lòng ... đau nhức mãi ...
Vết thương "Quốc Hận" ... mất Giang San !
Mar 24, 2010
Hoàng Nhật Thơ
Rách tấm thân tàn ... giữa tang thương,
Ba mươi năm lẻ ... ôm mối hận,
Từ buổi giặc về ... chết quê hương !
Một mẫu khoai thừa đẫm lệ rơi,
Nuốt nỗi xót xa hơn nửa đời,
Gầm cầu, xó chợ ... từng đêm vắng,
Ru giấc ngủ sầu ... khép tả tơi !
Buốt tấm thân tàn giữa đêm mưa,
Mảnh chăn tơi tả ... phủ chẳng vừa,
Một đôi chân cụt ... đau ... quá khứ,
Mắt lệ đong đầy ... dĩ vãng xưa !
Vết thương chinh chiến ... thân phế tàn,
Lê nửa cuộc đời trong nát tan,
Mang vết thương lòng ... đau nhức mãi ...
Vết thương "Quốc Hận" ... mất Giang San !
Mar 24, 2010
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment