Saturday, November 03, 2012

Người Thương Binh VNCH !


Bao năm khói lửa viết sử xanh
Hiểm nguy trên mỗi bước quân hành
An dân, bảo quốc vui đời lính
Xá gì phận số thoáng mong manh.

Một ngày nghiệt ngã rời tay súng
Thân thể in hằn những vết thương
Buốt đau từ giã chốn sa trường
Ôm dĩ vãng nhớ thương đời lính.


Tháng Tư Đen ... Miền Nam sụp đổ
Lũ khỉ rừng hí hửng lên ngôi
Người thương binh thoi thóp nổi trôi
Lề cõi sống ... bờ môi mặn đắng.


Mò mẫm bóng đêm hơn nửa đời
Nước mất ... nhà tan ... thân tả tơi
Từ ngày Quốc Hận năm xưa ấy
Bóng tối phủ đời khắp muôn nơi
Hai tay là mắt tìm sự sống
Thân phận phế binh ... cuộc đổi đời
Đôi mắt không còn hơn nửa kiếp
Sao dòng lệ buồn vẫn tuôn rơi.


Thoi thóp lết lê hơn nửa đời
Từ ngày Quốc Hận ... xót xa ơi
Đôi chân gởi lại vùng hỏa tuyến
Một mảnh mo cau lết muôn nơi
Quê hương vạn nẻo ... không chân bước
Nửa đời đói khát nuốt lệ rơi
Còn đâu ngày tháng đôi chân cứng
Một kiếp tang thương cuộc đổi đời.


Đôi tay đã mất hơn nửa đời
Chung quanh vạn vật ... đành buông lơi
Một kiếp phế nhân ... lề cõi sống
Dòng đời bể khổ ... tay nào bơi
Một chiếc xe lăn ... tay nào đẩy
Tay nào lau giọt lệ buồn rơi
Không tay chống đỡ đời nghiệt ngã
Từ ngày vong quốc ... xót xa ơi.


Đôi mắt, tứ chi đã mất rồi
Thân tàn lăn lốc tháng ngày trôi
Dòng đời nghiêng ngả ... không chân đứng
Tay nào lau lệ mặn bờ môi
Đôi mắt năm xưa thời trai trẻ
Gởi lại chiến trường thuở xa xôi
Một thời chinh chiến đời ngang dọc
Giờ nằm bất động  ... tháng ngày trôi.


Đổi đời ... đời đổi sống lang thang
Thằng mù ... góc phố ngồi bán nhang
Trong hố mắt sâu vùi dĩ vãng
Mà sao dòng lệ mãi tuôn tràn.

Thằng cụt hai chân ngồi vá xe
Dẫu đông giá buốt hay nắng hè
Một tấm thân gầy ... ngày mưa nắng
Đêm nằm thao thức ... muỗi vo ve.

Thằng cụt hai tay ... bước lang thang
Ngực đeo vé số bán xóm làng
Tứ cố vô thân đời một bóng
Từ ngày Tổ Quốc quấn khăn tang.

Mảnh đời bất hạnh đi về đâu ...
Dĩ vãng sau lưng ... dĩ vãng sầu
Tương lai trước mặt là bóng tối
Nửa cuối cuộc đời là hố sâu.

Ba bảy năm trôi ... bạc mái đầu
Hố mắt không tròng càng trũng sâu
Quê hương tang tóc không ánh sáng
Không mắt hay còn ... khác gì đâu !

Ba mươi bảy năm ... hơn nửa đời
Bụi đường, gió cát ... gượng tàn hơi
Lết lê ôm mối thù vong quốc
Cắn răng nuốt lệ ... máu tuôn rơi !!!

Oct 29, 2012
Hoàng Nhật Thơ 


 

No comments:

Post a Comment