Monday, February 24, 2014

Vá Mảnh Xót Xa !



Anh trở lại sống cuộc đời tơi tả
Sau những ngày nghiệt ngã nơi rừng hoang
Chốn thâm sơn, lũ cộng gọi thiên đàng
Mồ "Cải Tạo" hơi tàn theo ngày tháng.

Anh nghẹn ngào nhìn quê hương một thoáng
Quê hương mình, dân tộc như thế sao
Anh dụi mắt để khỏi ngở chiêm bao
Dòng lệ vỡ tuôn trào cay khóe mắt.

Chữ "Tự Do", lũ giặc về cướp mất
Hạnh phúc nào bỗng chốc hóa thương đau
Giọt lệ rơi thống khổ đã đổi màu
Màu của máu từ sau ngày "giải phóng".

Anh, thân tàn góc đường nuôi cuộc sống
Chiếm bơm già bơm từng chiếc xe qua
Xót xa thay đời Người Lính Cộng Hòa
Hiến dòng máu cho Sơn Hà tươi thắm.

Mà giờ đây thân gầy không đủ ấm
Từng vỏ xe lấp vá để cầm hơi
Nhưng làm sao lấp vá vết thương đời
Vết thương lòng ... ngàn lời sao uất nghẹn.

Trong thiên đường cả dòng đời tắt nghẹn
Khói bụi đường hít thở tháng ngày qua
Anh run tay lấp vá mảnh xót xa
Vết thương máu Sơn Hà ... sao lấp vá.

Quê Hương ơi ! Tháng Tư nào nghiệt ngã
Chốn "thiên đường" ... bao kẻ rã thây thi
Bốn mươi năm dân Việt còn lại gì
Mất tất cả khi giặc vào "giải phóng" !


Feb 24, 2014
Hoàng Nhật Thơ



No comments:

Post a Comment