Monday, April 14, 2014

UẤT NGHẸN - 39 Năm Nhìn Lại !




Sau những năm dài đi đêm với khối cộng sản để tìm cho Mỹ con đường tháo chạy trong danh dự khỏi cuộc chiến Việt Nam, một cuộc chiến mà Mỹ không muốn thắng và cũng không cho VNCH thắng bọn CSBV. Để giải quyết bàn cờ chính trị thế giới, Ngoại trưởng Hoa Kỳ, Henry Kissinger đại diện cho chính phủ Mỹ đã nhẫn tâm đi một nước cờ độc ác là bắt tay với Khối cộng sản quốc tế, CSBV và lũ VC thuộc MTGPMN trói tay VNCH bằng Hiệp Định Paris 1973. Số phận VNCH đã bị an bài từ điểm này nhưng QLVNCH đã anh dũng chiến đấu đơn độc trong hoàn cảnh thiếu thốn vũ khí, đạn dược và các phương tiện thiết bị quân sự, cố đem những giọt máu cuối cùng và sinh mạng để bảo vệ bức tường Tự Do cho MNVN. Cũng trong thời điểm này, Quốc Hội Hoa Kỳ lần lượt cắt giảm và cuối cùng là cắt đứt viện trợ cho VNCH năm 1975 để đưa đến biến cố 30.4 tang thương cho cả dân tộc Việt Nam.

Tháng ngày lặng lẽ hờ hững trôi qua trên từng phút giây uất nghẹn, đau đớn tâm hồn Người Lính VNCH, thoáng đó mà đã 39 năm kể từ ngày Người Lính VNCH uất nghẹn bị bức tử gãy súng. 39 năm sống lưu vong nơi xứ người, Người Lính VNCH dù chật vật với thời gian hạn hẹp vì công việc, vì cuộc sống gia đình, vì sức khỏe cạn dần theo tuổi đời chồng chất trên từng sợi tóc phai... Người Lính VNCH vẫn đóng góp công sức vào con đường đấu tranh giành lại hai chữ "Tự Do" cho quê hương, dân tộc hay nói đúng hơn là đấu tranh giải thể lũ bạo quyền CSVG đang cai trị trên quê hương bằng bạo lực, độc tài theo chủ thuyết cộng sản vô thần khát máu.
30.4.2014, ngày Tưởng Niệm Quốc Hận lần thứ 39...39 lần Quốc Hận, Người Lính già xa quê hương nhìn trong những giọt nước mắt của mình để thấy những hình ảnh bi hùng của một thời khói lửa dậy quê hương ; Những uất nghẹn tang thương trong những năm tháng dài nơi Địa Ngục Máu "Trại Cải Tạo" trên "thiên đàng" cộng sản ; Những năm dài mang thân vong quốc nhận xứ người làm quê hương thứ hai, ôm tuổi già nhìn cuộc đời xế bóng trên con đường đấu tranh quang phục giang sơn mà lòng quặn đau vô hạn. 39 năm nhìn lại ...
_Thời thanh niên, tuổi trẻ(những tháng ngày chinh chiến) : Các anh đã xếp bút nghiên, khép lại con đường khoa bảng, giã từ thầy cô, bạn bè, giã từ học đường sau bao năm dài ngày hai buổi cắp sách đến trường, từng trang vở chất chứa biết bao kỷ niệm đẹp của tuổi sinh viên, học sinh ... tạm biệt cha mẹ, người thân, hy sinh hạnh phúc cá nhân, giã từ mái ấm gia đình nơi ấp ủ, dưỡng nuôi anh khôn lớn, giã từ láng giềng hiền hòa với bao thân tình ... giã từ thành đô yêu mến, các anh đã bỏ lại sau lưng tất cả, bước chân vào quân ngũ làm tròn trách nhiệm người trai trong thời loạn.
Trải qua những tháng ngài dài huấn luyện cam go, khổ cực nơi thao trường đổ mồ hôi... các anh đã được huấn nhục, huấn luyện và kỷ luật quân đội vắt gần cạn những giọt mồ hôi trong cơ thể, gột rửa dáng dấp thư sinh của các anh trong cuộc sống dân sự nơi thành đô để trở thành Người Lính VNCH với làn da nắng cháy bao trùm một nghị lực, tinh thần, sức chịu đựng phi thường sẵn sàng trực diện với những gì nguy hiểm, gian nan trong cơn bão lửa chiến tranh, chấp nhận hy sinh để gìn giữ, bảo vệ quê hương được thanh bình, cuộc sống người dân hậu phương được tự do, no ấm trước hiểm họa cộng sản xâm lăng. Sau ngày mãn khóa, các anh mang gói hành trang chỉ võn vẹn có 6 chữ "Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm" với tinh thần "Vị Quốc Vong Thân" hiện diện trên mọi nẻo đường đất nước làm nhiệm vụ "Bảo Quốc-An Dân". Các anh đã nhiều lần vào sinh ra tử để quê hương sống còn ... các anh đã dùng máu và sinh mạng của chính mình viết và bảo vệ hai chữ "Tự Do" cho quê hương và người dân miền Nam từ bờ phía Nam của dòng dông Bến Hải dài xuống tận Mũi Cà Mau. Trên suốt con đường khói lửa tang thương đó, 350,000 người chiến sĩ anh hùng trong số các anh đã "Vị Quốc Vong Thân", hàng trăm ngàn người đã  gởi lại một phần thân thể nơi chiến trường, thịt xương các anh đã hòa vào lòng đất mẹ cho cây Tự Do nở hoa và các anh đã dùng máu của chính mình nuôi sống cây Hoa Tự Do nở thắm tươi trong khói lửa chiến tranh trên mảnh đất Miền Nam Việt Nam thân yêu suốt 20 năm dài chinh chiến.
Vì quê hương, dân tộc mà các anh, những Người Lính VNCH, những đứa con yêu quý của Mẹ Việt Nam đã hy sinh tất cả ... họ bỏ lại sau lưng những con đường hoa mộng nơi thành đô, bước đi trên con đường khói lửa để bảo vệ quê hương ; Các anh bỏ lại chăn êm nệm ấm nơi hậu phương ... ngủ nơi giao thông hào, trải tấm poncho trên mảnh đất mẹ ngủ dưới cơn mưa tầm tả nơi rừng sâu núi thẳm khi dừng bước quân hành ... Các anh miệt mài đi ngày đêm canh giữ quê hương, các anh đem thân thể chịu đựng tùng cơn mưa pháo, mưa đạn của địch quân để che chắn cho người dân hậu phương được an lành. Các anh đã đem thân xác và dòng máu hồng của chính mình để dập tắt ngọn lửa của hằng ngàn ngàn trận chiến để giữ vững hai chữ "Tự Do" trên mảnh đất Miền Nam thân yêu ... Nhưng đau đớn và uất nghẹn thay, các anh đã bị Quốc Hội Hoa Kỳ bức tử từ Hiệp Định Paris 1973, lần lượt giảm viện trợ và cúp hẵn viện trợ quân sự vào đầu năm 1975. Những ngày cuối cùng của cuộc chiến, các anh đã tàn hơi, cạn sức... không còn đạn dược nhưng trái tim các anh vẫn vang lên những nhịp quân hành rộn rã, vì thế các anh vẫn tiếp tục chiến đấu với những cố gắng sau cùng đem thân xác bảo vệ Miền Nam Việt Nam cho đến khi ông Dương Văn Minh tuyên bố khai tử QLVNCH vào sáng ngày 30.4.1975. Cuộc chiến Việt Nam đã kết thúc bằng dãi tang trắng nhuộm máu phủ trùm lên Quân-Dân-Cán-Chính VNCH nói riêng và tang tóc trùm phủ lên cả quê hương nói chung cho đến ngày hôm nay !
_Uất nghẹn (sau cuộc chiến) : Sau ngày tàn chinh chiến, một số các anh từ hàng tướng lãnh cho đến các sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ các cấp đã tuẫn tiết theo mệnh nước, một số di tản trước và ngay lúc bọn giặc nhuộm đỏ cả Miền Nam Việt Nam ... số còn lại "được" lũ giặc đê tiện gian trá "khoan hồng" bằng "10 ngày hoặc 1 tháng" du lịch 18 tầng địa ngục trong "thiên đàng cộng sản". Các anh đã bị tra tấn bằng những cực hình dã man, độc ác nhất, bị bỏ đói, bị biệt giam, bị vắt cạn mồ hôi kiệt sức trong áp bức lao động khổ sai. Các anh đã chết đi sống lại nhiều lần và chịu đựng sự hành hạ dã man, trả thù đê tiện của lũ giặc đỏ khoác áo "chống Mỹ, cứu Nước-Giải phóng Miền Nam". Nước mất, nhà tan... vợ con các anh bị kẻ thù đuổi ra khỏi nhà, bị đày đọa lùa vào rừng sâu nước độc chết dần trong sơn lâm chướng khí "Vùng Kinh Tế Mới". Hàng trăm ngàn trong số các anh đã bị lũ giặc "giải phóng" mất xác, "học tập" thiên thu nơi rừng hoang không trở về, một nắm đất đơn sơ vùi chôn một thời ngang dọc, không áo quan, không manh chiếu rách bó thây, không nén nhang, không bia mộ ... những chiếc lá vàng rơi rụng, cát bụi thời gian phủ lấp nguời ngả ngựa chết trong uất nghẹn căm hờn. Người còn sống thì hai lá phổi đã cạn hơi, sắp chết mới được thả về với một hình hài tàn tạ, tiều tụy. Trong thời chiến, có sự hiểm nguy, gian nan, cực khổ nào mà các anh chưa trải qua ... thì ngày nay những cực hình tra tấn nơi trại tù địa ngục máu, các anh cố cắn răng chịu đựng,nhẫn nhục sống để chờ ngày khôi phục lại giang san.
_Người Lính Già Xa Quê Hương : Từ những ngày di tản thương đau vào cuối Tháng Tư Đen, những cuộc vượt biển kinh hoàng đầy nước mắt cho đến những chuyến ra đi theo chương trình "Tù Chính trị" với một thân thể tiều tụy sau những năm dài sống đi, chết lại hứng chịu cực hình tra tấn dã man, tàn ác nơi Trại tù khổ sai "Mồ Cải Tạo". Giờ đây, 39 năm qua ... các anh đã trở thành những "Người Lính Già Uất Nghẹn Xa Quê Hương". Dù các anh nhận xứ người, đất khách làm quê hương thứ hai nhưng các anh vẫn ngày đêm thao thức, trăn trở cho một ngày trở lại khôi phục giang sơn. Các anh đã nhín chút thời gian trong thì giờ hạn hẹp của tuổi già, công việc làm, cuộc sống gia đình ... đóng góp bàn tay, công sức vào công cuộc đấu tranh, biểu tình lên án bọn bạo quyền Việt cộng đàn áp Nhân Quyền-Tự Do nơi quê hương, giam giữ, bắt bớ, đánh đập, tra tấn bịt miệng các nhà đấu tranh Dân Chủ trong nước,gõ cửa các nhà lập pháp nơi chính quyền sở tại, gõ cửa các cơ quan công quyền quốc tế để tố cáo tội ác cộng sản Việt Nam trước công luận thế giới, biểu tình phản đối các tên đồ tể chóp bu CSVN ra nước ngoài ăn xin, chiêu dụ các "Vịt kiều, Khúc ruột dư ngàn dặm" mang tiền và chất xám về bơm máu, tiếp hơi cho lũ "đỉnh cao trí tuệ" tiếp tục cai trị Việt Nam bằng bạo lực.... đập tan Nghị Quyết 36 tuyên truyền văn hóa vận của lũ cộng sản Việt Nam. Trong thời chiến, các anh đã hy sinh tuổi trẻ,cuộc đời chiến đấu cho Tự Do của quê hương......Nay các anh đứng nghiêng bóng nắng của buổi hoàng hôn trên đất lưu vong, các anh vẫn còn lo nghĩ đến quê hương, dân tộc. 39 năm trôi qua ... dù tinh thần, nghị lực của các anh vẫn tràn đầy nhưng lực bất tòng tâm............cát bụi thời gian phủ lấp gần hết một kiếp người. 39 năm nhìn lại... cuộc đời các anh lính VNCH chưa có một ngày an nhàn... lúc còn trẻ, tuổi thanh niên thì hiến cuộc đời cho quê hương, dân tộc, cuối cuộc chiến thì uất nghẹn bị người bạn đồng minh bức tử trở thành kẻ thua cuộc.....Tuổi trung niên sau ngày tàn cuộc chiến thì uất nghẹn bị lũ giặc thù hèn hạ tra tấn, giam cầm giết dần mòn nơi "Địa ngục máu Cải Tạo"... Vào lúc cuộc đời nghiêng bóng hoàng hôn thì uất nghẹn trong chuỗi ngày dài biệt xứ lưu vong, ngày đêm trăn trở nhìn về quê mẹ đang oằn oại bị lũ "ÁC với DÂN-HÈN với GIẶC" cắt xén từng phần dâng hiến cho Tàu cộng...... dân tộc đang lầm than rên xiết dưới chủ nghĩa cộng sản bệnh hoạn vô thần khát máu do tên thiên cổ tội nhân Hồ Chí Minh và bọn tội đồ CSVN mang về áp đặt trên quê mẹ,tròng vào cổ dân Việt, cai trị bằng thủ đoạn gian trá và bạo lực. 10 năm, 20 năm nữa ... chẳng lẽ hai Người Lính Già cuối cùng của QLVNCH, một người phải uất nghẹn trút hơi thở cuối cùng chôn vùi xác thân trên mảnh đất lưu vong......một người phải khập khễnh uất nghẹn khép mắt giã từ cuộc đời trên quê mẹ rách nát tả tơi bị giam cầm trong "thiên đàng cộng sản". 39 năm nhìn lại .......... Người Lính VNCH âm thầm mang nỗi UẤT NGHẸN từ khi bị bức tử gãy súng cho đến nay đã 2/3 cuộc đời..........gần hết một kiếp người !
39 năm nhìn lại ......... Các anh lính NCH, những người trai của một thời ngang dọc khắp nẻo đường quê hương, đem tấm thân bé nhỏ hứng chịu những cơn mưa đạn, những trận bão lửa pháo kích kinh hoàng của giặc thù CSBV xâm lăng để che chở cho quê mẹ được thanh bình, người dân được an lành, ấm no, hạnh phúc nơi hậu phương ... Giờ đây các anh còn lại gì sau ngày sau ngày nghiệt ngã "Tháng Tư Đen" tang thương phủ trùm lên Miền Nam Việt Nam ... Người thì ngậm nỗi UẤT NGHẸN bước đi trên con đường viễn xứ đã 2/3 đời người ... Kẻ thì ngậm nỗi UẤT NGHẸN lết lê tấm thân rách nát của người thua cuộc trong bàn tay thù hận của "bên thắng cuộc" trên mảnh đất quê mẹ hoang tàn, đổ nát đã 39 năm. 39 năm nhìn lại ........Cả một trời UẤT NGHẸN !

UẤT NGHẸN Tưởng Niệm Quốc Hận lần thứ 39.
Mũ Đen Hoàng Nhật Thơ

No comments:

Post a Comment