Wednesday, May 28, 2014

"Giải phóng"



Những ngày tưởng niệm Quốc Hận lần thứ 39 của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn Cộng Sản trên con đường lưu vong đã trôi qua. Không khí tưởng niệm đau buồn, hình ảnh sôi sục căm hờn, những nắm tay giương cao hừng hực khí thế đấu tranh cho một ngày quê hương quật khởi ... tất cả đã trả lại thời gian xuôi về dòng dĩ vãng nhưng dư âm vẫn còn đó ... dư âm của 39 lần tưởng niệm từ một "Tháng Tư Đen" tang thương năm xưa không tan vào hư không, nó vẫn vang vọng kinh hoàng trong chúng ta mỗi ngày trên con đường vong quốc ; Hình ảnh tang tóc từ một ngày quê hương bị lũ CSBV "giải phóng" không bao giờ phai mờ trong ký ức đau thương của chúng ta. Ngày 30/04/1975 là ngày Quốc Hận của Quân-Dân-Cán-Chính VNCH và cũng là ngày Quốc Nạn của cả quê hương dân tộc.
   
     Thời gian trôi xa 39 năm nhưng mỗi khi nói hay nghe nhắc đến hai chữ "giải phóng", những người đã từng sống dưới bầu trời tự do của Miền Nam Việt Nam vẫn cảm thấy đau xót kinh hoàng về một ngày 30 của tháng tư xưa, ngày quê hương dân tộc bị bọn CSBV "giải phóng" nhận chìm trong bể máu và nước mắt. Người dân kinh tởm xem nó là  những gì  xấu xa  nhất, độc ác nhất, hải hùng nhất, tang thương nhất trong đời người.

Việt cộng pháo kích......... Việt cộng pháo kích,  bà con ơi. Tiếng kêu la thất thanh, hốt hoảng với tiếng than khóc vang dậy một góc trời. Xác người dân vô tội chết không toàn thây nằm la liệt ngổn ngang trong hoang tàn đổ nát,  trẻ thơ đang nô đùa ngoài sân thì bị những quả đạn pháo của lũ Việt cộng hất tung lên "giải phóng" cuộc đời về bên kia thế giới. Máu đổ, thịt rơi trong khi những quả đạn pháo của lũ "giải phóng" vẫn tiếp tục rót đều đặn vào xóm làng của người dân Miền Nam. Những chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi lao nhanh trên đường phố tiến về hiện trường để tải thương, cấp cứu những nạn nhân, hầu hết là những dân lành, ông lão, bà cụ, phụ nữ, trẻ thơ vô tội ... Ôi "giải phóng"
     Từ  những ngày còn bé của thập niên 60, tôi  đã biết hai chữ  "giải phóng" trong mệnh đề  danh từ "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam" qua  báo chí  và  đài  phát thanh, tôi hiểu nôm na là "Việt cộng" và cụm từ "Chống Mỹ cứu Nước-Giải phóng Miền Nam" của những kẻ đi xâm lược Miền Nam mà Dân-Quân-Cán-Chính Miền Nam gọi là Cộng sản Bắc Việ tnhững người gieo rắc máu lửa, kinh hoàng, chết chóc trên mảnh đất miền Nam hiền hòa, thân yêu. Mỗi  khi phố thị, xóm làng bị  pháo  kích thì  tôi  nghe mọi  người  cũng  như  các cơ quan truyền thông nói là "Việt cộng hoặc Cộng Sản pháo kích".

     Sự  hiểu  biết  tăng dần theo từng trang sách vở  và thời gian, tôi  hiểu thêm về hai chữ "giải phóng" trong Tết Mậu Thân máu lửa kinh hoàng, tang tóc  trên  44 đô, tỉnh, thị  của  Miền Nam Việt Nam. Nhà  cửa, xóm làng của người  dân đã  bị  "giải phóng" thành  tro  bụi  nghi  ngút khói trong điêu tàn đổ nát ; Trên 5000 người dân cố đô Huế bị lũ CSBV "Sinh Bắc Tử Nam" và bọn Việt Cộng "MTGPMN""giải phóng" luôn cả  mạng sống và  trên  một ngàn người  bị  "giải phóng" mất tích. Ngày 11/03/1974, trường tiểu học Cai Lậy bị "giải phóng" bằng những quả  đạn  pháo của những người  mang danh "giải phóng" gieo  rắc  sự khát máu, bạo tàn, hận thù trên cả những mái đầu xanh vô tội, trong vụ "giải phóng" này có 32 học sinh bị tử vong và 55 bị thương.

     Ngày 31/03/1972, trận chiến "Mùa Hè Đỏ Lửa" xảy ra  trên  quê  hương, từ Quảng Trị đến tận mũi Cà Mau ngập chìm  trong  máu  lửa  hận thù  bởi  lũ  người  mang  đôi  dép  râu  "giải phóng". Ngày 16/09/72, Người Lính VNCH cắm ngọn cờ chiến thắng trên  Cổ Thành Quảng Trị chấm  dứt trận chiến máu  và  lửa đỏ cả quê hương.

     Những tháng ngày nơi  thao trường đổ mồ hôi, ngoài những buổi học tập về  vũ  khí, chiến thuật, địa  hình là  những buổi học về tâm lý chiến, lý  tưởng và trách nhiệm của Người Lính VNCH đối với quê hương tổ quốc trong cuộc chiến ý thức hệ. Tôi cũng được hiểu thêm về  "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam"  là  một  công  cụ,  một tấm bình phong của CSBV dựng lên vào ngày 20/12/1960 để  lừa  bịp  người  dân, che  mắt thế  giới  trong mưu  đồ  thôn tính  nhuộm đỏ nửa phần còn lại của đất nước và cũng để bành trướng chủ nghĩa cộng sản theo lệnh của quan thầy Nga Sô và Trung Cộng.

     Trên đoạn đường chiến binh mà  tôi  đã bước đi  trong một thời  gian ngắn  vào  những năm cuối cùng của cuộc chiến, tôi  đã chứng kiến xóm làng, nhà cửa của người dân bị  "giải phóng"  thành tro bụi ; Cuộc sống an  lành,  hiền  hòa  của  người  dân  Miền Nam  bị  "giải phóng"  thành những vành  khăn tang vương máu đào đau thương phủ trắng mái đầu, những  vùng nào  bị  "giải phóng" bước qua  là  trở  thành điêu tàn, thê lương, thống khổ và tang tóc.

     Sau khi Miền Nam Việt Nam bị người bạn đồng minh bỏ rơi, bọn CSBV đã   đê  tiện dùng hai chữ "giải phóng" để  che  đậy cho sự  cưỡng  chiếm  và  nhuộm đỏ Miền Nam Việt Nam bằng  bạo  lực  quân  sự  vào  ngày 30/04/1975. Kể  từ  ngày lịch sử sang trang máu, chẳng những Quân Dân Cán Chính VNCH mà ngay cả những người từng ủng hộ, giúp đỡ, che giấu cộng sản trong thời chiến cũng đã thấm thía đến tận cùng  vực  thẳm của  đau  thương  về  hai  chữ "giải phóng" từ con vi khuẩn cộng sản.

     Ngay sau khi cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam, bọn CSVN từ  từ thi hành chính sách "giải phóng" độc ác, hận thù như sau :

     _Hằng trăm ngàn Quân Cán Chính VNCH bị  tập trung vào trên 200 trại tù  khổ sai, bị "giải phóng" bằng những cực hình hận thù tra tấn dã man, độc ác, bị cưỡng bức lao  động  vắt cạn mồ hôi, trên hai trăm ngàn người đã bị bọn cộng sản "giải phóng" luôn cả mạng sống.

     _Bọn cộng sản hèn hạ "giải phóng" luôn  nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa, nơi  an nghỉ  nghìn thu của những anh hùng QLVNCH đã hy sinh trong công cuộc chiến đấu chống sự xâm lăng của bọn CSBV để bảo vệ quê hương dân tộc.

     _Bọn cộng sản hèn  hạ  trả  thù  những người  còn sống, những người đã  chết, chúng  còn đê  tiện  "giải  phóng"  luôn  Người  Lính  "Thương Tiếc",  một  pho  tượng đồng vô tri, vô giác mang linh hồn của  trên 350,000 anh hùng QLVNCH "Vị Quốc Vong Thân".

     _Cộng sản "giải phóng" phương tiện giao thông của người  dân bằng cách chiếm đoạt, kiểm soát  tất cả  xăng dầu, quản lý sự đi lại của người dân bằng hình thức giấy phép  đi  đường  từ  địa  phương  này sang  địa phương khác.

     _Cộng sản "giải phóng" bao  tử  của  người  dân bằng cách dùng bạo lực thu  mua  lúa  gạo, lương thực với giá rẻ mạt để  trả  nợ  cho  khối  CSQT  mà bọn CSVN đã  vay  mượn để  gây  nên một cuộc chiến tranh tương tàn trong suốt hai  mươi  năm. Phần gạo mốc thì  bán lại  cho dân theo chính sách hộ khẩu, người  dân phải  trợn trừng  nuốt  thêm những  hạt bo bo chan nước mắt  để  kéo lê  kiếp  sống  tang thương trong thiên đàng cộng sản.

     _Cộng  sản  "giải phóng" cướp tiền, bần cùng  hóa  người  dân  bằng hình thức đổi tiền.

     _Cộng  sản  dùng  bạo  lực  "giải  phóng"  tài  sản,  nhà  cửa,  cơ  sở  thương  mại  của người  dân  được tạo dựng  bằng mồ hôi, nước mắt  và  công  sức với chiêu bài đánh "Tư sản mại bản".

     _Cộng sản "giải phóng" những khu rừng hoang nước độc không dấu chân  người thành những vùng "Kinh Tế Mới" để giam lỏng và giết dần những thân nhân của  Quân Cán Chính VNCH đang bị giam cầm trong lao tù và những người dân đã bị "giải phóng" hết nhà cửa, tài sản.

     _Cộng sản "giải phóng" người  dân ra  biển cả,  phó  thác  sinh mạng cho may rủi bằng cách tổ chức những cuộc vượt biển bán chính thức để thu lấy vàng trên xác người cùng chủng tộc.

     _Lũ  cộng sản  không tính người  đã  thông đồng với  lũ  côn đồ "dâm thương" "giải phóng"trần truồng phụ nữ Việt Nam cho người Đài Loan, Đại Hàn ngắm nghía sờ  soạng và  sau đó "giải phóng" luôn thân xác họ sang xứ người làm nô lệ tình dục.

     _Lũ cộng sản tư  bản đỏ "giải phóng" xóa đói  giảm nghèo nên người dân đói  rách lang thang, từ  các  trẻ thơ  năm, sáu tuổi cho đến ông già, bà  lão bảy,  tám mươi  tuổi  phải  lê  lết tấm thân khô cằn trên đôi chân xiêu vẹo khắp đầu đường xó chợ từ sáng sớm đến khuya rao bán từng tấm vé số để mưu sinh trong địa ngục trần gian "thiên đàng cộng sản".

     _Lũ  cộng sản  nhu  nhược  đã "giải  phóng" Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, hai  quần  đảo  Hoàng Sa, Trường Sa, vùng Tây Nguyên Bauxite và đang "giải phóng"  từng  phần  lãnh thổ  dâng quan  thầy Trung Cộng.

     _Lũ cộng sản vô  thần, độc  tài, khát  máu  không tính người đã "giải phóng" chùa chiền, nhà thờ thành bình địa hoặc trở thành tài sản của đảng. Chúng dã man "giải phóng" linh mục, hòa thượng, ni cô, giáo dân và tăng ni phật tử bằng những trận đàn áp đánh đập man rợ.

     _Những  nhà   đấu tranh dân chủ, những nhà bất đồng chính kiến, những người dân oan,  những người yêu nước biểu tình chống Trung Cộng xâm lăng thì bị  bạo quyền cộng sản dùng bạo lực "giải phóng" đàn áp, đánh đập, bịt miệng đưa vào tù.

     Ba mươi chín năm nay, kể  từ khi nhuộm đỏ nửa phần còn lại của đất nước, bọn CSVN đã "giải phóng"  tan nát  quê hương ; "giải phóng" từng phần đất, biển của quê hương hiến dâng cho Tàu Cộng ; "giải phóng" tất cả quyền tự do căn bản của con người kể cả quyền sống bằng sự cai trị độc tài, độc ác, khát máu, bạo tàn, dã man, thú tính lẫn ngu dốt. Thế mà có những người từng là nạn nhân của "giải phóng" vẫn còn mê muội bởi những lời quyến dụ ngọt ngào như "Việt kiều yêu nước", "khúc ruột ngàn dặm", hoặc vì lợi ích riêng tư mà nhẫn tâm quên thù nhà nợ nước, trở về hợp tác với kẻ thù để được "giải phóng" thêm lần nữa. Không biết đến bao giờ họ mới thức tỉnh và sáng mắt ra ... buồn thay !

     Khi lũ cộng sản có quyền, có bạo lực trong tay thì họ sẵn sàng "giải phóng" những gì mà họ muốn chiếm đoạt. Vì thế hai chữ "giải phóng" của cộng sản được xem là "dùng bạo lực để ăn cướp". Lũ cộng sản ăn cướp quê hương để cai trị bằng chủ nghĩa độc tài, khát máu, bạo tàn ; Ăn cướp tài sản của người dân cũng như của quốc gia để làm giàu ; Ăn cướp đất cha, biển mẹ để dâng hiến hoặc bán cho giặc Tàu cộng ; Ăn cướp cuộc sống, quyền tự do cũng như mạng sống của người dân.

     Đó  là  những  gì  tôi  thấy  và  biết  về  hai  chữ "giải phóng" của chủ nghĩa cộng sản. Không  biết  đến  bao  giờ  lũ  CSVN bạo  tàn, khát  máu mới "giải phóng" được cái đỉnh cao ngu dốt, độc tài, độc ác trong đầu của họ hay họ chờ 90 triệu người dân đứng lên "giải phóng" họ ra khỏi thế giới này.

                                                                             May 28, 2014
                                                                          Hoàng Nhật Thơ

No comments:

Post a Comment