Wednesday, April 04, 2012

Bức Tử ... !




     Khói lửa chiến tranh đã tàn trên quê hương và tan vào dĩ vãng 37 năm ... nhưng dưới đống tro tàn lịch sử đó là những hình ảnh tang thương được phủ bởi mảnh khăn tang đẫm máu từ một Tháng Tư Đen năm xưa mà mỗi độ tháng tư đến, chúng ta nghẹn ngào bươi lại bằng ký ức uất nghẹn, đớn đau từ dòng tiềm thức phai dần trong hơi thở đã cạn ... Chúng ta xót xa bươi lại đống tro tàn để tưởng niệm ngày quê hương bị bức tử tang thương, một quân đội oai hùng, thiện chiến bị bức tử gãy súng uất nghẹn và cũng để "Vinh Danh-Tri Ân-Tưởng Niệm" những Người Lính VNCH đã đem sinh mạng, cuộc đời và máu xương đánh đổi hai chữ "Tự Do" cho quê hương suốt 20 năm.
 
     Mùa Đông tha hương băng giá đã trôi qua ... những ngày Tết viễn xứ lạnh lẽo cũng đi vào dĩ vãng ... tia nắng ấm của mùa Hạ đang trải dài trên mảnh đất lưu vong ... Tháng Tư đến ... vết thương cũ lại rỉ máu ... một vết thương không lở loét, không vết sẹo nhưng không bao giờ lành ... vết thương đau âm ỉ đã 37 năm và rỉ máu mỗi độ tháng tư về ... Vết thương lòng "Tháng Tư Đen". Thời gian lặng lẽ trôi qua trên bước di hành vong quốc, trong hơi thở cạn dần nơi buồng phổi còn vương lại phần nào khói thuốc súng sa trường của Người Lính năm xưa ... Ánh nắng hoàng hôn từ từ khép lại trên từng sợi tóc ngả màu, trong ánh mắt mờ dần của Người Lính già lưu vong hôm nay ... 37 năm vong quốc ... bao nhiêu lần buồn bả, xót xa, âm thầm đi vào vùng ký ức giở lại trang sử 30/04 Người Lính VNCH bị "Bức Tử" ...

     Hai mươi năm chinh chiến, Người Lính VNCH đã gói trọn cuộc đời trong bộ chiến y hiến dâng cho quê hương, dân tộc ... đem sinh mạng mang hai chữ "Tự Do" đến mọi nẻo đường đất nước ... Những giờ phút tang thương cuối cùng của cuộc chiến không tương quan lực lượng cũng như vũ khí đạn dược, Người Lính VNCH vẫn can trường chiến đấu ngăn bước quân thù, quyết tâm bảo vệ hai chữ "Tự Do" cho Miền Nam Việt Nam ... nhưng hai chữ "Tự Do" thấm bao nhiêu giòng máu của Người Lính VNCH đã bị nhận chìm vào làn sóng đỏ trên bàn cờ chính trị thế giới ... Người Lính VNCH bị "bức tử" gãy súng ... Thế mà không biết có vài kẻ từ đâu chui ra kết tội Người Lính VNCH làm mất Miền Nam Việt Nam nhưng họ không đưa ra được bằng chứng ... họ chỉ trích bôi bác Người Lính VNCH trốn tránh trách nhiệm đã đổ thừa cho người bạn đồng minh về quốc nạn 30/04/1975 ... Cái "can đảm" của những kẻ hèn này là không dám "thối mồm" ở những nơi công cộng ngoài đời mà lén lút chui vào các trang mạng viết lách đôi ba chữ chứng tỏ sự hiểu biết không bằng cái đầu mà bằng cái mõm ... Những kẻ này không mở miệng thì chắc cũng chẳng có ai nói họ bị câm ...

     Trong cuộc hội thảo tại Bộ Ngoại Giao ngày 29.10.2010 vừa qua, 35 năm sau ngày Miền Nam Việt Nam bị "Bức Tử", Henry Kissinger ,cựu bộ trưởng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ dưới thời tổng thống Nixon đã tuyên bố "Sự thảm bại tại Việt Nam năm 1975 là do Hoa Kỳ chớ không phải do VNCH". Dù là một lời thú tội muộn màng nhưng lời thú tội này đã phục hồi danh dự cho VNCH và cũng giải oan cho một quân đội bi hùng bị "Bức Tử" tang thương.   

     Trong những ngày máu lửa cuối tháng tư đen, Người Lính VNCH đã đem thân xác của mình tạo thành tuyến thép Xuân Lộc trong 12 ngày đêm không ngủ để ngăn chận lực lượng CSBV đông gấp nhiều lần đang ào ạt tiến về thủ đô Sài Gòn ; Những Người Lính nhỏ, mặt còn búng ra sữa, chưa có căn cước quân nhân, chưa bao giờ bước ra chiến trường đã anh dũng, can trường chiến đấu tử thủ đến giờ phút cuối nơi mái trường Thiếu Sinh Quân ; Người Lính lớn nhất ở Tiểu Khu Chương Thiện, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn cùng các chiến sĩ dưới quyền đã hiên ngang chiến đấu cho đến giờ thứ 25 của cuộc chiến để rồi nhận lãnh những tràng đạn AK47 hận thù nơi pháp trường của lũ giặc xâm lăng mạo danh đi "giải phóng Miền Nam" ... Nhiều Người Lính VNCH vẫn tiếp tục đem sinh mạng chống chọi với làn sóng đỏ sau khi Tổng thống hai ngày Dương Văn Minh ra lệnh buông súng, để rồi gục ngã ở một nơi nào đó trên quê hương. Hơn một phần ba thế kỷ trôi qua, vết thương "bức tử" vẫn còn lở loét trong trái tim, nghẹn trong hơi thở, xót xa đau đớn trong giọt lệ âm thầm vương nơi khóe mắt của Người Lính VNCH. Xin đừng nhẫn tâm đâm thêm một nhát dao "hèn hạ, đê tiện" vào vết thương chưa lành của những người bị "bức tử" trở thành kẻ thua cuộc.

     Từ thuở biệt kinh kỳ chập chững bước vào cuộc sống quân ngũ, khoác chinh y làm Người Lính  là đem sinh mạng mình đặt vào gói hành trang "Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm" bảo vệ quê hương, dân tộc ... Người Lính chỉ biết đi chiến đấu cho đất nước thanh bình, người dân an vui nơi hậu phương ... Người Lính không màng gian nan, cực khổ, hiểm nguy khi đem sinh mạng treo trên đầu súng đi vào vùng lửa đạn sa trường hay dấn thân vào tử địa, quyết tâm mang chiến thắng trở về dâng lên Tổ Quốc. Người Lính VNCH đã được giải phẩu nhiều lần để lấy viên đạn, mảnh pháo nằm sâu trong thân thể, đã được truyền máu bao nhiêu lần, kề cận với cái chết trong đường tơ kẽ tóc từng giây từng phút trên con đường gánh vác giang san mịt mờ khói lửa ... Người Lính không chùn bước, không một lời than van, không ngại máu đào đẫm ướt chinh y, không tiếc một phần thân thể, không sợ khoác chiếc áo "sơ mi gỗ" quyết tâm bảo vệ hai chữ Tự Do cho quê hương cho đến hơi thở cuối cùng thoát khỏi hai lá phổi chứa đầy khói thuốc súng sa trường.

     Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH nhiều lần bị thương rách nát thịt da, xương gãy vụn, đau đớn biết chừng nào ... họ không chảy nước mắt ; Người Lính bị thương nát cả đôi chân, gãy đôi tay, mù cặp mắt hoặc bị thương nặng sắp từ giã cõi đời, nước mắt họ vẫn không rơi ... chẳng lẽ Người Lính VNCH không biết khóc, không có cảm giác hay không có nước mắt ...Người Lính cũng là con người có đầy đủ "hỉ, nộ, ái, ố", biết vui, biết buồn, biết đau nhưng những con người bình thường này đã trưởng thành trong khói lửa binh đao chấp nhận đổ máu chớ không rơi lệ ... Nói thì nói vậy chớ Người Lính đã khóc ... Người Lính âm thầm khóc trong cái poncho mong manh trùm kín nơi giao thông hào dưới cơn mưa tầm tả lạnh buốt, Người Lính khóc trong căn lều vải nhỏ bé giữa màn đêm đen tăm tối dừng quân nơi ven rừng, bờ ruộng khi nghĩ đến quê hương điêu tàn, người dân thống khổ tang thương vì thảm họa chiến tranh ... sau những trận chiến đánh đuổi quân giặc, giành lại ngôi làng, từng căn nhà cho người dân ... Người Lính vội vàng quay bước che giấu những giọt nước mắt vui mừng trong niềm hân hoan, sự thương mến và luyến tiếc của người dân. Trong hai mươi năm dài chinh chiến, nỗi vui buồn hiện lên khuôn mặt của Người Lính nhưng không một ai kể cả những người bạn đồng đội thấy được giọt lệ buồn nơi khóe mắt của Người Lính ngoại trừ những giọt nước mắt uất nghẹn, tức tưởi, đớn đau bị bức tử gãy súng, quê hương dân tộc bị nhận chìm trong biển máu cộng sản ... Ngày 30/04/1975, những giọt nước mắt màu đỏ rỉ ra từ khóe mắt của những người một thời bi hùng bị "bức tử" trở thành kẻ thua cuộc ... Người Lính VNCH khóc uất nghẹn, tức tưởi trước mặt đồng đội chớ không hèn hạ chảy nước mắt trước mặt quân thù ...

     Chiến thắng nào không đánh đổi bằng xương máu ... Chiến thắng nào không mất mát, tang thương ... Người Lính đóng góp vào sự chiến thắng bằng hòm gỗ cài hoa, bằng hằng trăm mảnh vụn của thân thể bởi đạn pháo quân thù, bằng chiếc "quan tài bay" bay vào vùng miên viễn giữa vùng trời "Tổ Quốc Không Gian", bằng thân xác được gói trọn trong lòng "Tổ Quốc Đại Dương" ... Người Lính mang chiến thắng trở về từ cõi chết ... máu, khói thuốc súng, cát bụi chiến trường vương bộ chinh y ... Người Lính đóng góp một phần thân thể trong chiến thắng, những cánh quạt trực thăng xé nát không gian, những chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi lao trên đường phố chạy đua với tử thần giành giựt lại mạng sống người thương binh ... Người Lính tỉnh giấc trên giường bệnh, cảm giác đầu tiên là sự đau nhức của từng thớ thịt trên thân thể ... Người thì sống trong màn đêm suốt quãng đời còn lại ... Người gượng trở mình bao nhiêu lần nhưng thân xác vẫn im lìm bất động ... anh đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn ... anh xót xa khép nhẹ bờ mi ngăn giòng lệ nóng sắp trào tuôn ... chân tay đã gởi lại chiến trường ... đêm khuya thanh vắng, những giọt lệ đau thương len lén lăn dài trong giấc ngủ ! 

"Em hỏi anh bao giờ trở lại ..." (1)

Có ai biết trước được Người Lính sẽ trở về như thế nào sau mỗi một trận chiến ...

     Hai mươi năm chinh chiến, Người Lính VNCH lao vào vùng lửa đạn không hề nghĩ đến chiếc lon được tưởng thưởng trên bâu, vai áo, chiếc huy chương cài trên ngực áo, Người Lính chỉ biết đi chiến đấu vì trách nhiệm "Bảo Quốc-An Dân" ... Người Lính chấp nhận tất cả những gì tang thương nhất sẽ xảy đến cho mình để mang niềm vui cho đời ...  Có những Người Lính nhận cặp lon đặc cách của thượng cấp được thả từ trực thăng rơi xuống giữa chiến trường ... nhưng Người Lính đã anh dũng đền nợ nước trước khi cặp lon rơi xuống chạm mặt đất loang lỗ vì đạn pháo quân thù. Mấy ai hiểu được Người Lính VNCH nghĩ gì khi đem sinh mạng lao vào cơn bão lửa chiến tranh suốt hai mươi năm căng rộng tấm poncho bảo vệ hai chữ "Tự Do" của Miền Nam Việt Nam.

"Tôi chỉ nghĩ, quê mẹ không phải riêng ai, không của anh, không của tôi mà của mọi người ..." (2)

     Nỗi đau của Người Lính VNCH không phải bị lũ giặc thù "bức tử" mà bị chính người bạn đồng minh "bức tử" ; Sự uất nghẹn của Người Lính không phải vì thượng cấp ra lệnh buông súng mà vì bị Quốc Hội Hoa Kỳ "bức tử"gãy súng" ... để rồi sau đó Người Lính VNCH phải hứng chịu bao nhiêu sự "bức tử" dã man, tang thương nhất bởi lũ quỷ đỏ độc ác, khát máu khoác chiếc áo gian trá "chống Mỹ, cứu Nước".

Có sự uất nghẹn nào của loài người bằng sự uất nghẹn của Người Lính VNCH trong giây phút bị "bức tử" gãy súng ; Có nỗi đau nào trên thế gian này bằng nỗi đau của Người Lính VNCH bị "bức tử" trở thành kẻ thua cuộc ; Có đáy vực nào sâu thẳm bằng đáy vực tang thương của Người Lính VNCH nơi các ngôi mộ máu "Trại Cải Tạo" ... Người Lính bị "bức tử" trở thành những người tù tử tội nhưng không biết lúc nào sẽ chết ... Người thì đang ngủ bị lôi đầu dậy, bị còng tay chân, bị lũ thú cộng sản giáng những trận đòn thù "hội đồng" hèn hạ lên thân xác người "ngả ngựa" hơi mòn sức cạn cho đến khi người tù trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt trợn trừng trong sự uất hận khôn nguôi ; Người bị trói như con heo treo lên trần nhà, cả đám lang sói cộng sản khát máu bu lại cấu xé hội đồng trên thân xác khô cạn mồ hôi của Người Lính VNCH, từng tiếng xương bị gãy, từng cây răng gãy lẫn trong dòng máu rơi xuống trên sàn nhà còn vương những vết máu khô của những người bạn tù bị tra tấn trước đây, thân hình Người Lính mềm nhũn đẫm máu, bầm dập, rách nát, tròng mắt lòi ra ngoài, máu từ miệng, mắt, lỗ mũi, lỗ tai chảy rơi xuống từng giọt thê lương, tang tóc ... khuôn mặt sưng húp bể nát không còn nhận diện được ... Người Lính không còn một chút sức lực để hắt hơi thở cuối cùng ; Người thì bị lôi ra bắn bỏ trong khi đang bị cưỡng bức lao động, thân xác khô cạn mồ hôi bị vùi nơi ven rừng không manh chiếu rách bó thây, lá cây rừng rơi xuống tháng ngày phủ lấp thân xác "một thời ngang dọc" chết tức tưởi đớn đau ; Người thì đang ăn bị lôi ra tra tấn cho đến chết, miếng khoai sắn khô trong miệng còn vướng nơi cổ họng chưa kịp trôi vào cái bao tử bị đói triền miên bao nhiêu năm dài ... Ôi còn sự xót xa, tang thương nào trên trái đất này bằng sự xót xa, tang thương mà Người Lính VNCH đã hứng chịu trong các lao tù khổ sai sau ngày bị "bức tử" trở thành kẻ thua cuộc hay không ...! Người còn sống thì sống không ra sống, chết không ra chết, người chẳng giống người, ma chẳng giống ma ... thoi thóp kéo lê cái xác bị "bức tử" chết dần mòn trong lò sát sinh tinh vi và công khai của lũ bạo quyền CSVN ở thế kỷ 20 trên thế gian này.

"Ai trở về xứ Việt, nhắn giùm tôi, người ấy ở trong tù ..." (3)

     Người Lính VNCH không hèn nhát đổ thừa cho bất cứ một ai ... Người Lính chỉ nói lên sự thật về ngày tàn cuộc chiến quân sự trên quê hương ; Việt Nam Cộng Hòa lần lượt bị cắt giảm viện trợ quân sự và cuối cùng bị cúp hẳn vào năm 1975 ... Quân Lực VNCH cạn vũ khí, nhiên liệu, đạn dược ... Người Lính VNCH không thể múc nước biển, sông hồ, kinh rạch thay thế xăng dầu đổ vào bình nhiên liệu của chiến đấu cơ, chiến hạm, chiến xa ... không thể bỏ cục đất vào nòng súng để thay thế đạn vì thế Người Lính VNCH chỉ còn biết đem thân xác bị trói tay chống đỡ đạn thù pháo giặc, hứng chịu sự "bức tử" tàn nhẫn trong trận chiến sau cùng bởi sự phản bội của đồng minh. Việt Nam Cộng Hòa bị bán đứng bởi quyền lợi của người bạn đồng minh ... Quân Lực VNCH bị "bức tử", nhiều Người Lính VNCH các cấp mang sự uất nghẹn quyên sinh chết theo vận nước ... Người Lính VNCH bị "bức tử" gãy súng chớ không hèn nhát buông súng xuôi tay để đất nước rơi vào tay cộng sản ngày 30/04/1975. Ván cờ quyền lợi chính trị của hai khối tư bản và cộng sản đã kết thúc cuộc chiến Việt Nam bằng mảnh khăn tang đẫm máu và nước mắt của "Quân-Dân-Cán-Chính VNCH", để lại một đất nước Việt Nam hoang tàn, máu và nước mắt người dân Việt tuôn chảy đẫm ướt quê hương suốt 37 năm dưới chế độ bạo tàn, độc ác, khát máu, ngu dốt của lũ CSVN, một lũ phản quốc ươn hèn, nhu nhược đối với giặc Tàu cộng phương Bắc nhưng lại rất "anh hùng" một cách tàn nhẫn, dã man đối với dân Việt Nam.
     
Người Lính VNCH không kể lể sự hy sinh trong cuộc chiến để mong bất cứ sự đền đáp nào, không than van nỗi tang thương mà Người Lính hứng chịu trong lao tù cộng sản sau ngày tàn cuộc chiến để cầu mong sự xót thương ... Người Lính chỉ nghẹn ngào nói lên sự uất nghẹn của một QLVNCH oai hùng ,những người đem xương máu bảo vệ hai chữ "Tự Do" cho Miền Nam Việt Nam bị "bức tử" gãy súng. 37 năm trôi qua, chỉ có những người một thời khoác chinh y mới biết chính mình âm thầm nuốt những giọt lệ uất nghẹn hơn 1/3 thế kỷ.

     37 lần tưởng niệm "Tháng Tư Đen", hơn nửa đời người đau đớn khôn nguôi. Kẻ lê tấm thân "gãy súng" làm người vong quốc ngay chính trên quê hương ; Người kinh hoàng rời khỏi quê hương trong những ngày hỗn loạn cuối "Tháng Tư Đen" trở thành "Người di tản buồn" ; Người đem sinh mạng chống chọi với phong ba, bão táp trên đại dương bao la, chân trời vô định trở thành "thuyền nhân" lênh đênh cuộc đời tị nạn khắp nẻo đường thế giới tự do ; Người len lõi giữa rừng già âm u đầy dẫy hiểm nguy đi tìm tự do bằng đôi chân rách nát từ sau cuộc đổi đời tang thương ; Người mang căn cước "tù nhân chính trị" nghẹn ngào vẫy tay giã từ quê mẹ, làm người viễn xứ xót xa. Kẻ đến trước, người đến sau nương gởi tấm thân "thua cuộc" trên đất khách, tiếp tục tranh đấu cho một ngày quang phục lại giang san trong những chuỗi ngày "Vong Quốc Hận" bạc mái đầu nơi xứ lạ ... Thế mà có những kẻ nhẫn tâm mở miệng nói "giờ này mà còn Quốc Hận, còn đấu tranh chống cộng gì nữa ..." ... trong thời chiến, không biết những kẻ này ăn cơm từ những ruộng lúa vương dòng máu thắm của Người Lính VNCH để sống an lành dưới tấm poncho che chắn bão lửa chiến tranh hay ăn những quả B40 để thoi thóp chạy trốn cái "thiên đường cộng sản" ... bao nhiêu năm đổi đời trên đất khách, áo ấm cơm no, được hít thở không khí tự do nên họ cũng đã tự do quên luôn bầu không khí tự do được đánh đổi bằng xương máu của Người Lính năm xưa mà họ đã hít thở để sinh tồn trong 20 năm khói lửa phủ dày quê hương ... họ tự do quên cả ngày đại tang của quê hương ... quên những ngày hốt hoảng đạp lên thân xác kẻ khác để di tản ... quên những đêm lẫn trốn để vượt biển lênh đênh trên sóng nước bao la không bờ bến với muôn ngàn hiểm nguy để rời xa cái "thiên đàng cộng sản" ... tàn nhẫn hơn nữa là họ đã tự do ngoảnh mặt thờ ơ trước đại họa mất nước và sự khổ đau, tang tóc của dân tộc bởi thảm họa cộng sản ... Không biết phải cười hay phải khóc cho những kẻ đem sinh mạng đánh đổi miếng ăn, manh áo nơi xứ người !

     Những tháng năm dài xuôi ngược hít thở khói thuốc súng sa trường khắp nẻo đường quê hương, những đêm tối mịt mù lênh đênh vượt bao hải lý trên sóng nước "Tổ Quốc-Đại Dương", những đêm hỏa châu soi sáng dọc ngang trên khung trời "Tổ Quốc-Không Gian" ... bỗng phút giây bàng hoàng lê bước chân lưu vong, viễn xứ ...

"Chiều nay có một người di tản buồn, gọi tên ai ... còn ai hay mất ai ..." (4)

 37 năm dài vong quốc, dù thời gian có làm phai phần nào hình ảnh tang tóc từ "Tháng Tư Đen" nhưng sự uất nghẹn của Người Lính VNCH  bị "bức tử" làm sao quên được ...

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị bức tử trở thành kẻ thua cuộc trong cuộc chiến đem xương máu, sinh mạng bảo vệ hai chữ Tự Do cho Miền Nam Việt Nam suốt 20 năm !

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị "bức tử" ... uất nghẹn, can trường hiên ngang đi vào lòng đất Mẹ bằng ly rượu độc thấm vào lòng ái quốc ... bằng viên đạn ghim thẳng vào đầu, vào trái tim yêu nước, thương dân ... bằng những quả lựu đạn nổ tung thân xác đã nguyện hiến trọn cho Sơn Hà-Xã Tắc từ khi khoác chinh y !

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị "bức tử" nhận lãnh những tràng đạn AK47 hận thù nơi pháp trường "chống Mỹ, cứu Nước" của lũ giặc xâm lăng mạo danh đi "giải phóng Miền Nam" !

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị "bức tử" ôm mối hận mất nước rút vào rừng lập chiến khu phục quốc, tiếp tục chiến đấu ...!

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị "bức tử" trở thành những tử tội không bản án, không thời hạn ... chết dần mòn bằng những cực hình tra tấn dã man, độc ác nhất của lũ quỷ đỏ trong các địa ngục máu "Trại Cải Tạo" !

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị "bức tử" lìa bỏ quê cha, đất tổ sống cuộc đời vong quốc, máu và nước mắt ngập lòng trong ván cờ chính trị của người bạn đồng minh, lê nặng nhọc bước chân kẻ thua cuộc trên khắp nẻo đường xa lạ trên thế giới tự do !

_Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH bị "bức tử" trở thành kẻ vong quốc ngay chính trên quê cha, đất mẹ ...

_Ngày 30/04/1975, chẳng những người sống bị bức tử mà người chết cũng bị bức tử. Bọn cộng sản đã dã man, hèn hạ, tàn phá 18,000 ngôi mộ, độc ác dày xéo chà đạp những thân xác mục rã, những nắm xương khô của 18,000 Người Lính VNCH nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.

Ôi ... xót xa, đau đớn, uất hận khôn nguôi ...!

     Mất quê hương là niềm đau chung của Quân-Dân-Cán-Chính VNCH nhưng chắc chắn một điều, Người Lính VNCH là người đau đớn nhiều nhất ... Người Lính nguyện hiến dâng cả cuộc đời cho quê hương kể từ ngày khoác chinh y ... Người Lính quằn nặng đôi vai gánh vác và đem sinh mạng bước đi trong cơn bảo lửa chiến tranh để bảo vệ quê hương ... Người Lính hứng chịu sự tang tóc cùng với quê hương trong những năm dài tù ngục ... Người Lính mang nỗi đau vong quốc đè nặng trái tim trong những năm dài lưu vong ... Trải qua bao đau thương tang tóc từ thể xác đến tinh thần, bị lũ giặc tra tấn, hành hạ dồn vào tử lộ nhưng Người Lính VNCH vẫn còn đây mà đớn đau thay ... quê hương đã mất. Người Lính VNCH chẳng những mang niềm đau quê hương mà còn mang cả nỗi đau của dân tộc ... Quê hương rơi vào tay lũ giặc, người dân lâm vào cảnh thống khổ, tang thương ... đó không phải là lỗi của Người Lính nhưng "Trách Nhiệm" "Bảo Quốc-An Dân" vẫn dằn vặt, ray rức tâm tư họ hơn nửa đời người.    

     37 năm vong quốc, Người Lính VNCH trăn trở trong giấc ngủ, nghẹn trong buổi ăn ; 37 năm dài, Người Lính lưu vong xa xứ, Người Lính mất quê hương ngay chính trên quê hương giựt mình thức giấc giữa đêm khuya ... suy nghĩ miên man ... những giọt nước mắt xót xa, tức tưởi, uất nghẹn âm thầm rơi trong bóng đêm ... Những tháng ngày dài chân cứng đá mềm nơi thao trường đổ mồ hôi, những tháng năm miệt mài hít thở khói thuốc súng sa trường, trưởng thành trong khói lửa chiến chinh đem sinh mạng treo đầu súng với trách nhiệm "Bảo Quốc-An Dân", không một Người Lính VNCH nào nghĩ đến hai chữ "bức tử" ... Hôm nay, 37 năm sau kể từ ngày vong quốc, những người của một thời bi hùng vẫn không ngờ ... vì trong bộ quân sử QLVNCH, trong tự điển quân sự, trong  trái tim, trong gói hành trang của Người Lính VNCH không có hai chữ này ... Nhưng ... một chữ "nhưng" quái ác ... hai chữ "Bức Tử" đã hiện diện đớn đau trong cuộc đời Người Lính VNCH hơn 1/3 thế kỷ.

"Tàn cuộc chiến này,còn chi không anh ..." (5)

Một thời đã qua ...
Một thời để nhớ ...
Một thời để đau ...
Hơn nửa cuộc đời uất nghẹn ...

Tưởng Niệm Ngày bị "Bức Tử" lần thứ 37
Người Lính Mũ Đen Hoàng Nhật Thơ.

1_Kỷ Vật Cho Em/Nhạc sĩ Phạm Duy
2_Lính Nghĩ Gì/Nhạc sĩ Hoài Linh
3_Ai Trở Về Xứ Việt/Nhạc sĩ Phan Văn Hưng
4_Người Di Tản Buồn/Nhạc sĩ Nam Lộc
5_Tấm Thẻ Bài/Nhạc sĩ Huyền Anh

No comments:

Post a Comment