Sunday, July 24, 2011

Chiếc Bóng Thời Gian ...

Buồn man mác ... nhẹ treo hồn lơ lửng,
Giăng nỗi sầu trong cõi nhớ thênh thang,
Một thoáng qua ... chiều dĩ vãng phai tàn,
Lén ngoảnh lại ... ngỡ ngàng đời buông nắng !

Vùng ký ức ... nhớ ... quên ... chìm sâu lắng ...
Gót chân trần thu ngắn bước thời gian,
Bao dặm xa ... chốn ấy ... gọi thiên đàng,
Gần ... mấy quãng ... cõi hoang buồn im tiếng !

Đời về đâu ... miên man chùng lưu luyến,
Cõi tạm này ... thành bại ... mấy gian truân,
Đường công danh ... mỏi gối giữa muôn trùng,
Đôi tay trắng ... ngập ngừng thân nhẹ bước !

Thoáng phù du ... đá sỏi chìm đáy nước,
Sóng lăn tăn ... gợn về chốn xa xăm,
Vọng ngân nga ... giữa hoang vắng âm thầm,
Nhẹ vang lại những thăng trầm tiếc nuối !

Kiếp nhân sinh ... nghiêng vai kề phút cuối,
Mảnh hình hài ... chiếc bóng của thời gian,
Còn lại chi dưới dấu vết phai tàn,
Ôi nhân ảnh ... suối vàng rong rêu phủ !

Chốn xa kia ... đi và về ... thực ... ảo,
Tiền kiếp nào ... một thoáng đó ... hư không,
Hồn chênh vênh nơi cõi vắng mênh mông,
Quên hay nhớ  ... giữa muôn lòng nhân thế !


May 05, 2009
Hoàng Nhật Thơ
                                         

No comments:

Post a Comment