Saturday, July 23, 2011

Một Kiếp Người ...





Một kiếp người ... phù du ... ôi hư ảo,
Như áng mây ... gió thoảng ... loãng ... hư không,
Tan về đâu ... thoáng ... ngày tháng phiêu bồng,
Nào ai biết ... mênh mông ... vùng xa vắng.

Đến rồi đi ... như chiều tàn ... phai nắng,
Trả cho đời ... im lắng ... buổi hoàng hôn,
Chân trời xa ... tiếp nhận một linh hồn,
Vừa trở lại ... vùi chôn ... quên tiền kiếp !

Từ đâu đến ... bằng hình hài hiện hữu,
Trả nợ đời ... ngụp lặn ... sóng ... bể dâu,
Nghèo hay sang ... cũng là hạt bụi sầu,
Vương bia đá ... mồ sâu ... thân xác lạnh.

Tay buông xuôi ... trả thân về cát bụi,
Còn chút gì ... vương đọng ... giữa thế nhân,
Hay hư vô ... khi giũ sạch nợ trần,
Về chốn cũ ... xác thân ... đời ... quên lãng ...!


Hoàng Nhật Thơ


No comments:

Post a Comment