Sợi tóc phai ... vơi phần đời cát bụi,
Bước phong trần ... xa dĩ vãng gầy hao,
Cuối chân mây ... xám ngắt tháng năm nào,
Đời một thoáng ... xanh xao chừ ... héo úa ...!
Sợi tóc rơi ... vướng tơ lòng nhân thế,
Vấn vương đời ... rối ... quẩn gót dương gian,
Mong manh giăng ... dại ánh mắt ngỡ ngàng,
Hồn nghiêng ngả ... đêm hoang ... sầu trở giấc ...!
Sợi tóc bay ... lửng lơ vùng tiếc nuối,
Đong đưa sầu ... rung tiềm thức vời xa,
Tháng ngày trôi ... xua quá khứ nhạt nhòa,
Cho thương nhớ trong ta ... hoài lơ lửng !
Sợi tóc vương ... kết vần thơ ngày ấy,
Để ngày nay ... rạn nứt trái tim ... đau,
Thời gian trôi ... không phai nhạt vết sầu,
Nên người mãi rối nhau ... từng sợi tóc ...!
Bước phong trần ... xa dĩ vãng gầy hao,
Cuối chân mây ... xám ngắt tháng năm nào,
Đời một thoáng ... xanh xao chừ ... héo úa ...!
Sợi tóc rơi ... vướng tơ lòng nhân thế,
Vấn vương đời ... rối ... quẩn gót dương gian,
Mong manh giăng ... dại ánh mắt ngỡ ngàng,
Hồn nghiêng ngả ... đêm hoang ... sầu trở giấc ...!
Sợi tóc bay ... lửng lơ vùng tiếc nuối,
Đong đưa sầu ... rung tiềm thức vời xa,
Tháng ngày trôi ... xua quá khứ nhạt nhòa,
Cho thương nhớ trong ta ... hoài lơ lửng !
Sợi tóc vương ... kết vần thơ ngày ấy,
Để ngày nay ... rạn nứt trái tim ... đau,
Thời gian trôi ... không phai nhạt vết sầu,
Nên người mãi rối nhau ... từng sợi tóc ...!
MAY.21.2009
Hoàng Nhật Thơ
No comments:
Post a Comment