Sunday, July 24, 2011

Cơn Mưa Đời ...





Một cơn mưa chiều ... tầm tả rơi,
Che phủ thế nhân, giăng kín trời,
Bể dâu xao động ... chừ im lắng,
Thưa vắng bóng đời ... giữa chơi vơi ...

Bao người hối hả ... chân đuổi chân,
Nắng mưa bươn trải ... trả nợ trần,
Vắt cơm, bát cháo ... nhàu manh áo,
Kiếp nghèo, sinh kế ... rã rời thân !

Bao người an phận ... nép ... trú mưa,
Dưới tàng cây nhỏ ... che chẳng vừa,
Bên cạnh nhà cao ... đời ngăn cách,
Bần cư náo thị ... xót xa chưa ...!

Cánh cửa "Kim Ngân" hé nhẹ nhàng,
Vội vàng đóng lại ... khép ... cao sang,
Chắn cơn mưa gió ... ngăn chân đất ...
Nhân nghĩa đâu rồi ... giữa thế gian ...!

Phố đã lên đèn ... mưa vừa tan,
Dòng đời vang lại tiếng rộn ràng,
Phấn son trang điểm ... ngời nhan sắc,
Sao lòng nhân thế ... chẳng dung nhan ...

Kim tiền ... phấn thổ lấm gót chân,
Sang, hèn ... một kiếp ... hạt bụi trần ...
Một cơn mưa đổ ... chìm dâu bể,
Gội rửa dòng đời ... thoáng phù vân ...!

 May 14, 2009
  Hoàng Nhật Thơ 

                         

No comments:

Post a Comment