Monday, August 01, 2011

Một Thời Ngang Dọc.




Ngày ba mươi, tháng tư buồn năm ấy,
Lệ tuôn rơi theo quân lệnh buông tay,
Thân rã rời ... miệng đắng, mắt mi cay,
Còn đâu nữa ... tháng ngày dài ngang dọc.

Vì Quê Hương ... Anh lao vào chiến cuộc,
Xa mái trường, tạm biệt những người thân,
Áo chinh nhân khoác vội không ngại ngần,
Vui Trách Nhiệm "An Dân và Bảo Quốc".

Đây U Minh ... muỗi rừng đen áo lính,
Sình lầy cao ... lội ngập cả giày saut,
Súng trên tay xuôi ngược khắp sông hồ,
Đem sức trai giữ cơ đồ mệnh nước.

An Lộc địa ... máu đào tô chiến sử,
Từng phút giây sống với pháo, đạn rơi,
Mấy trăm ngàn pháo giặc nghiêng đất trời,
Anh vẫn sống vui cuộc đời đáng sống.

Đồi Charlie ... bom đạn trời rung chuyển,
Ngàn đời sau ... hậu thế mãi lưu danh,
Pháo trấn ải ... Song kiếm khắc sử xanh,
Cánh Hoa Dù chiều rừng xanh bão lửa.
Chiều La Vang ... chiếc lá vàng rơi rụng,
Tháng Đường buồn ... tiếng chuông nhẹ ngân vang,
Lửa ngút trời ... "Ngọc Bích" cũng nát tan,
Chiếc mũ đen rơi giữa hàng xích sắt.

Cờ Vàng bay trên Cổ Thành đổ nát,
Xác giặc thù, đồng đội chất lên nhau,
Đường vinh quang ... xương trắng với máu đào,
Chiến thắng nào không đổi bằng xương máu.

Ôi tất cả chỉ còn là kỷ niệm,
Tháng ngày trôi ... từng sợi tóc điểm sưong,
Tuổi đời phai theo từng bước tha hương,
Lệ viễn xứ dở dang đường binh lửa.

Sept 08, 2006
Hoàng Nhật Thơ


No comments:

Post a Comment