Thursday, August 04, 2011

Thương Tiếc (1)






Anh ngồi đó bao năm buồn im lắng,
Mắt u sầu nhìn đất nước tang thương,
Anh đớn đau khi gãy cánh giữa đường,
Lúc Quê Hương mịt mờ trong khói lửa !

Anh đã đi trên nửa vùng đất nước,
Ngăn quân thù để bảo vệ quê hương,
Anh bước đi hầu hết khắp nẻo đường,
Để người dân hậu phương tròn giấc ngủ.

Đây Quảng Trị Cổ Thành ... Hè Đỏ Lửa,
Thây giặc thù chồng chất bốc mùi tanh,
Kia Hải Lăng, giòng Mỹ Chánh vang danh,
Vùi xác giặc xâm lăng từ phương Bắc.

Đây La Vang, Ngôi Thánh Đường cổ kính,
Chừ ngả nghiêng vì súng đạn xâm lăng,
Gác Chuông buồn trong gạch vụn ngổn ngang,
Tượng Đức Mẹ vỡ tan bên Thánh Giá !

Tống Lê Chân ... năm trăm ngày khói lửa,
Vẫn kiêu hùng sừng sững dưới trời cao,
Dù máu anh có nhuộm đỏ chiến bào,
Anh vẫn đứng bên chiến hào ngạo nghễ.

Phá Tam Giang những chiều mưa giăng kín,
Nhìn mưa buồn, anh chợt nhớ đến em,
Tựa vai anh, tóc em xõa buông mềm,
Nghe hạnh phúc êm đềm nào len đến.

"An Lộc Địa Sử Xanh Ghi Chiến Tích,
Biệt Cách Dù, ôi Vị Quốc Vong Thân",
Máu anh hùng nhuộm thắm đất trời Nam,
Mô đất lạ vùi chôn thân bách chiến !

Rồi một hôm giữa hàng cây nghiêng ngả,
Anh trở về bằng hòm gỗ cài hoa,
Vành khăn tang, người đưa tiễn lệ nhòa,
Bia mộ đá, ngàn đời sau THƯƠNG TIẾC !!!

Oct 11, 2008
Hoàng Nhật Thơ



No comments:

Post a Comment